“Nhìn cũng không giống thật, nhưng thiếu vài chi tiết, lẽ nào đây là đồ nhái à?”, Mạc Phong chau mày cười đểu.
Kẻ kia bèn chau mày: “Tầm bậy, đây là đao Tử Hà Yển Nguyệt! Hôm này dù thế nào thì mày cũng đừng hòng chạy thoát!”
“…”
Mạc Phong liếc nhìn cây đao, chép miệng: “Chú ơi, xưng mày tao thì không được phải phép lắm nhưng mà này, đây là đạo cụ diễn phim của ông đấy à? Vậy thì ông phải cẩn thận đấy, lát nữa nó mà hỏng lại phải đền tiền thì toi".
“Thằng nhãi, đừng có ngông quá, nhìn qua bên này!”, một âm thanh từ phía Tây vọng tới.
Anh tự nhủ ‘hỏng rồi’. Quả nhiên một người đàn ông đã túm tóc của Mục Thu Nghi lôi ra khỏi tảng đá.
“Đều là dân giang hồ cả, lẽ nào không biết câu ‘mọi sự không liên quan tới người nhà sao'? Làm người ai làm thế, sau này còn mặt mũi nào gặp nhau!”, Mạc Phong siết chặt kiếm Tàn Uyên trong tay.
Mục Thu Nghi bị một con dao kề sát cổ. Một vết máu xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn của cô, nhưng cô vẫn mím chặt môi không kêu ca. Vì cô không muốn Mạc Phong phải cảm thấy áp lực.
Nhưng cô càng cố chịu đựng thì Mạc Phong càng cảm thấy hoảng loạn.
Cánh tay đẫm máu của kẻ bị anh chặt đứt bàn tay đặt lên Mục Thu Nghi. Hắn gầm lên: “Thằng nhãi, hôm nay hoặc là mày chết, hoặc là bọn tao chết! hơn nữa một khi mày chết rồi, bọn tao cũng sẽ không tha cho người phụ nữ của mày. Sẽ chiếm hữu cô ta. Nhưng phải nói thật, mẹ mày năm đó đúng là khá lắm giờ nhớ lại vẫn thấy ngất ngây".
“Ông nói cái gì?”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Mạc Phong tràn ngập sát khí. Giờ hiện lên trong đôi mắt anh chỉ còn những vằn máu.
Một người đàn ông đứng bên cạnh khẽ quá: “Nói linh tinh cái gì vậy, có những chuyện không nên nói đùa!”
Rõ ràng là để báo thù việc bị Mạc Phong chặt đứt tay nên kẻ kia mới nói như vậy. Năm xưa Trầm Thu Vũ chết chúng còn chẳng biết ở đâu nữa là những chuyện khác.
Mà cho dù chúng có muốn giở trò đồi bại khi đó thì với tính cách của Trầm Thu Vũ, bà cũng nguyện phản kháng cho tới chết để bảo vệ sự lòng trọng của mình.
Đám đông sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Mạc Phong. Nếu gã này mà điên lên thì sẽ không còn quan tâm tới sự an nguy của Mục Thu Nghi nữa. Đến lúc đó, bốn người bọn chúng cũng chưa chắc đánh lại được anh.
“Nếu các người dám động vào cô ấy thì tôi sẽ khiến các người chết không có đất chôn!”
Thanh kiếm trong tay anh run lên bần bật. Dường như anh đã tức giận tới cực hạn.
Thế nhưng kẻ kia vẫn siết chặt cổ Mục Thu Nghi. Tay còn lại ghì dao vào cổ cô: “Tao không tin mày mặc kệ sự an nguy của cô ta. Có thể mày đánh được cả bốn bọn tao nhưng tao cũng dễ dàng có được mạng của người phụ nữ này! Không tin mày cứ thử xem!”
Vừa nói hắn vừa lướt con dao trên cổ Mục Thu Nghi. Một đường máu tươi nữa chảy ra.
“Đừng! Dừng tay lại”, Mạc Phong cắm kiếm Tàn Uyên xuống đất, gầm lên.
Kẻ đó giựt nửa miếng ngọc đeo ở eo Mục Thu Nghi: “Nếu tao đoán không nghầm thì còn một nửa nữa đang nằm trên người mày! Chỉ cần mày giao miếng ngọc cho tao thì tao có thể thả nó ra!”
“Đừng đưa! Dù anh có đưa ngọc ra thì bọn chúng cũng sẽ không buông tha đâu! Chúng lấy em ra uy hiếp anh vì sợ anh, sợ nhà họ Mạc. Nếu anh giao miếng ngọc cho chúng thì chúng sẽ không còn gì phải kiêng dè nữa!”, Mục Thu Nghi giãy giụa.
Đương nhiên Mạc Phong biết những điều đó. Sự tồn tại của nhà họ Mạc chính là nỗi kinh sợ đối với bọn chúng.
Dù anh có đưa hay không thì bọn chúng cũng sẽ không buông tha. Nhưng nếu anh không nộp miếng ngọc thì Mục Thu Nghi sẽ bị liên lụy.
“Thằng nhóc! Mày có thể lựa chọn không đưa. Tao giết cô ta, chúng ta cùng cá chết lưới rách!”
Kẻ kia giơ con dao găm lên không trung, nếu hắn giáng xuống thi chắc chắn sẽ cắt đứt động mạnh của Mục Thu Nghi.