“Anh Mạc, anh làm cái gì vậy?”, Trương Phong sửng sốt nhìn anh.
Mạc Phong chỉ liếc nhìn thức ăn trên bàn và nói với vẻ thản nhiên: “Có độc!”
“Hả? Có độc sao? Không thể nào, tất cả đều có độc á?”
Người hầu đứng bên cạnh nghe thấy vậy lập tức lao ra ngoài. Khương Na bèn giơ tay lên, miệng đọc thần chú khiến tên người hầu đang chạy kia lập tức đông cứng lại.
Một sợi lông chim phóng ra, ghim vào tượng băng khiến người này vỡ ra thành bốn năm mảnh.
Mấy người Mạc Phong nín thở. Cô gái này ra tay còn ác hơn cả đàn ông.
“Này, cô không hỏi xem là ai cử tới à?”
Khương Na liếc nhìn rồi hừ giọng: “Có cần thiết không? Ngoài Xích Ly ra thì còn ai được chứ? Mà dù không phải ông ta thì cũng sẽ là kẻ thù, mà đã không thể tiêu diệt được đối phương ngay lập tức thì tôi biết cũng để làm gì?”
“…”,
Anh khẽ co giật khóe miệng. Suy nghĩ của cô gái này mạnh mẽ tới như vậy sao?
Vì vậy đừng bao giờ động vào loài động vật mà một tháng dù có mất máu một lần cũng không chết này!
Trương Phong nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn Mạc Phong với vẻ bất lực: “Anh Mạc, không ăn được à?”
“Không sợ chết thì ăn”, Mạc Phong cười xùy.
Khương Na cũng cảm thấy tò mò bèn quay qua nhìn anh: “Sao anh biết đồ ăn bị hạ độc vậy?”
“Đoán thôi mà! Lừa hắn một chút, không ngờ hắn lại có tật giật mình, bỏ chạy ngay lập tức, vậy càng chứng tỏ là sợ hãi. Tôi không cần nói nữa đúng không?”
“…”
Đám đông cảm thấy cạn lời.
Con đường dài nhất là con đường lừa gạt. Xem ra kẻ làm việc xấu thì lời nói và biểu cảm sẽ khác người bình thường. Có lẽ cái tên vừa chết kia cũng không ngờ rằng, hóa ra Mạc Phong lừa hắn.
Nếu như hắn bình tĩnh hơn thì không biết chừng đã thành công rồi.
Giờ xem ra đến những thứ cơ bản như đồ ăn cũng bị hạ độc, dù không chết ngay nhưng cũng không thể sống nổi đến ngày mai khi xông vào tòa tháp.
Khương Na bước tới trước nhìn số bột tàn dư vẫn còn trên thức ăn, nhúm một ít và vê lại: “Âm Dương Tán! Ha ha, đủ độc ác đấy!”
“Âm Dương tán sao? Lợi hại lắm à”, Mạc Phong nhún vai khẽ cười.
Trương Phong ngồi bên cạnh tiếp lời: “Âm Dương Tán không đáng sợ, nếu người bình thường ăn thì cũng chỉ bị đau bụng hai ba ngày! Nhưng người luyện võ mà ăn phải, vận công mạnh thì độc tố sẽ nhanh chóng lan khắp cơ thể. Một khi vận công thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu vãn được. Trúng độc cho tới khi độc tố phát ra chưa tới một phút!”
“Ồ! Vậy là cố tình chuẩn bị cho chúng ta rồi!”
Mạc Phong vừa cười vừa gắp một đũa thức ăn.
“Anh Mạc!”
“Thiếu chủ!”