Trương Phong giơ cánh tay lên vẫy vẫy: "Tốt thật! Anh Mạc, anh giỏi quá! Nhìn đi, anh đã nói là đến tìm anh Mạc là chuẩn bài mà. Nếu anh đến bệnh viện, nhất định phải bó bột! Bó vào rồi là lát nữa không gỡ ra được đâu!"
"Lần sau phải cẩn thận, toàn học cái gì đâu, đánh không lại thì chạy đi, không mất mặt đâu!"
"..."
Mục Thu Nghi nghe cuộc trò chuyện của họ, tò mò hỏi: "Mấy người ở bên ngoài gặp phải chuyện gì à?"
Mặt Trương Phong lúc này biến sắc, khi đến hắn không hề đề cập đến việc trật khớp tay, hắn nói hắn cùng bạn gái đến ăn trực.
Nhưng Mục Thu Nghi nghe hai người này nói chuyện, càng nghe càng thấy sai.
"Chị dâu, em... Thực ra là như thế này. Em và Hồng Yên đang dạo phố, chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, một vài tên côn đồ xông ra bắt nạt cô ấy. Chị nói em đường đường nam nhi đại trượng phu, làm sao có thể trơ mắt nhìn được đúng không? Kết quả là không ngờ có kẻ cầm chai bia đập vào đầu em, nhất thời em chỉ có thể dùng tay đỡ, rồi xong nó thành như này, làm phiền chị dâu rồi, ngại quá…”, Trương Phong cười khổ nói, sau đó còn lén kéo tay áo Hồng Yên.
Cô ấy cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Đó là trên đường Hán Giang Bắc. Chúng em ra ngoài dạo phố, chuẩn bị về nhà. Không ngờ lại gặp một vài gã say rượu. Trương Phong nói rằng anh Mạc giỏi y thuật, vì vậy bọn em đã lái xe đến đây, trên đường đã gọi điện cho anh Mạc rồi!"
"..."
Này gọi là ‘phu xướng phụ tùy’, nếu không phải Mạc Phong biết được nội tình chuyện bên trong, anh quả thật sẽ tin lời nói nhảm nhí của hai người này!
Mục Thu Nghi quay đầu nghi hoặc nhìn anh: "Thật sao? Hôm nay anh không ra ngoài gây chuyện đấy chứ?"
"Đương nhiên! Anh là công dân tốt, làm sao có thể ra ngoài gây chuyện được? Ở ngoài xử lý chút việc rồi mau chóng trở về định làm cơm cho mọi người ăn này", Mạc Phong cười khổ nói.
"..."
Nhưng việc nấu nướng dường như không còn cần thiết nữa, mấy cô gái đã gọi đồ ăn bên ngoài ăn no rồi, cả bàn đều là thức ăn ngoài, đống này có khi phải hơn một nghìn tệ đấy.
Vì có đồ ăn sẵn nên Mạc Phong chỉ cần lấy vài chai rượu ngon trên kệ rượu của Mục Thu Nghi xuống, khi đã có rượu có thịt, còn điều chỉnh âm thanh của DJ đến mức tối đa. Ai không biết còn tưởng rằng gia đình này đang có tiệc.
Trong khi mọi người đang vui vẻ, Mạc Phong bí mật nháy mắt với Thương Hồng, cô ấy lập tức hiểu ý đi theo anh ra khỏi phòng, ra ngoài sân.
Khi ‘anh Hai 'nghe thấy động tĩnh mới nhìn lên, thấy đó là Mạc Phong liền nằm trên mặt đất ngủ tiếp.
Thương Hồng bước tới, đi tới phía sau anh, vươn tay bóp eo anh một cái, Mạc Phong lập tức nhảy ra xa như phản xạ có điều kiện: "Em làm gì vậy?"
"Hihi, hôm nay có vẻ như Từ Giai Nhiên đã ăn sạch anh rồi nhỉ. Anh dù dẻo dai, nhưng vẫn phải chăm sóc cơ thể đấy. Dù sao đàn bà con gái nhà này đều trông cậy vào anh cả. Hiện tại anh là ‘xương sống’ của mọi người đấy!", Thương Hồng mím miệng cười, vẫn làm say lòng người như vậy.
Mạc Phong không khỏi gãi gãi đầu: "Em biết sao?"