Tần Lam vội quay đầu lại thì thấy một cương thi từ dưới đất chui lên, hơn nữa trông tên này giống như chết từ lâu vì cơ thể đã bị mục rữa toàn bộ.
Những cồn đất xung quanh đều bị lật tung, lổm nhổm cương thi bò dậy, có cảm giác như đang chơi game Battleground vậy.
“Những thứ này là cái quái gì vậy? Lẽ nào có cương thi thật sao?”
“Chết tiệt! Có phải vừa rồi tôi uống nhiều quá không? Sao giống như đang quay phim thế này?”
“Không phải mơ đâu, bị đám này cắn phải thì có chết không?”
“…”
Tần Lam kéo cò, chĩa thẳng vào đầu đám cương thi và nổ súng không chút do dự.
Nhưng súng đạn không thể giết chết được thể loại này mà chỉ có thể khiến chúng giảm tốc độ lao lên mà thôi.
“Cái quái gì đây, đạn bắn mà không chết à?”, cô kinh hãi kêu lên. Hơn nữa chúng chui lên mỗi lúc một nhiều.
Những cảnh sát khác cũng lấy súng ra, đồng loạt nã đạn vào những tên cương thi xuất hiện từ bốn phía.
Có những người dù bắn hết đạn nhưng vẫn không thể bắn trúng.
Tần Lam cũng bị những thứ này đuổi chạy tán loạn. Với khả năng của cô mà trốn chạy cái đám cương thi chậm rề rề này thì không thành vấn đều. Cương thi thông thường khác với hành thi.
Hành thi có tư tưởng hơn nữa hành động rất lanh lẹ. Cương thi thì không khác gì người chết, không có tư duy, chỉ biết tấn công.
“Chết tiệt! Tên khốn Trương Phong này! Nếu còn để tôi gặp lại thì tôi sẽ bắn chết anh!”
Vụt!
Đúng lúc này, cây liễu bông rung mạnh.
Một bóng hình đột nhiên lao ra.
Tần Lam không thèm suy nghĩ bèn nổ hai phát súng.
“Chết tiệt! Nóng chết tôi rồi!”
Âm thanh vọng tới không phải của ai khác mà chính là Trương Phong.
Phát súng bắn trúng thân cây nhưng vỏ đạn lại rơi vào trong cổ áo của hắn.
Hắn mặc áo ba lỗ, áo ngoài của hắn trùm lên một cô gái. Hắn bế cô gái trong lòng. Đó chính là Hồng Yên. Lúc này cô ấy đã bất tỉnh nhân sự, quần áo của cô ấy rách te tua.
Tần Lam buông súng lùi lại hai bước. Phía sau Trương Phong có thêm một bóng hình lao ra. Đó chính là người đàn ông lúc trước bắt chuyện với bọn họ ở sàn nhẩy.
Nhưng khuôn mặt hắn đã méo mó tới mức không còn hình thù của một con người.
“Bắn hắn đi!”, Trương Phong kêu lên.
Tần Lam cũng không do dự. Cô giơ súng lên, một viên đạn ghim thẳng vào ngực người đàn ông kia.
Được phát súng yểm hộ, Trương Phong lập tức chạy tới phía Tần Lam và đặt Hồng Yên xuống đất.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Trương Phong thở hổn hển, lau mồ hôi trán: “Không sao, sợ quá nên ngất thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn!”
“Vậy thì tốt. Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy? Đâu đâu cũng thấy có!”, Tần Lam nã đạn ra bốn phía nhưng không có hiệu quả, chỉ là để chặn chúng lao lên nhanh hơn mà thôi.
Cái đám này khiến người ta có cảm giác như gặp phải zombie vậy.
“Đám này là cương thi, còn tên đứng trên cây mà mắt phát sáng kia là hành thi! Cương thi không có tư duy, bị kẻ khác tạo trận pháp nên mới chui từ dưới đất lên. Hành thi là nửa người nửa thây ma, có tư duy và được đám cương thi kia hỗ trợ! Nếu tôi đoán không lầm thì đám cương thi này là do tên kia lôi lên!”, Trương Phong chỉ vào gã đứng trên cây và nói với vẻ tức giận.
Tên hành thi này lợi hại hơn Trương Phong tưởng tượng rất nhiều. Đám cương thi bình thường chỉ cần bùa giấy là có thể giải quyết được, còn thứ này thì dù có dùng năm tờ bùa Tử Thần Ngũ Giáp trừ ma cũng không có tác dụng.
“Ha ha ha, đạo sĩ quèn, tao đã nói rồi, hôm nay nhất định sẽ khiến mày một đi không trở lại. Mẹ kiếp! Vừa rồi mày dùng bùa giấy phế nát cánh tay phải của tao thì hôm nay tao muốn xem xem nội tạng của đạo sĩ mày có màu gì!”
tên hành thi đứng trên cây cười lạnh lùng.
Thế nhưng lúc này hai tay hắn đã hồi phục nguyên vẹn.