"Nhóc con ăn ít mấy thứ này thôi, có hại cho sức khỏe!", Mạc Phong nhìn cậu ta xua tay nói.
Tô Dương bất lực lắc đầu đáp: "Em hết tiền tiêu vặt rồi, chị em cũng không cho. Yêu đương tốn tiền quá, giờ em đã nhìn thấu hồng trần, không thiết tha gì nữa rồi!"
"Nít ranh, nứt mắt ra mười mấy tuổi đầu mà nhìn thấu hồng trần cái gì? Đây cho chú tiền ăn học, không học được thì cố mà ăn. Chú đang tuổi ăn tuổi lớn, không cao to vạm vỡ thì sao bảo vệ được chị mình?"
Mạc Phong móc trong ví ra một nghìn tệ đặt lên bàn.
"Wow! Anh rể giàu quá, chị em mỗi lần chỉ cho em có năm mươi tệ nên "khả năng sinh tồn" của em nó ở cái tầm đỉnh cao rồi. Một nghìn tệ này không biết tiêu được đến lúc nào đây ta!"
Xem ra nhà họ Tô quả thực có quan niệm nuôi con trai kiểu nghèo khó, nuôi con gái kiểu giàu có. Trước đây ông cụ Tô cho Tô Nguyệt tiền tiêu vặt bằng cách đưa cho cô cả tấm thẻ ngân hàng, thế mà đến đời Tô Dương lại được cho có năm mươi tệ một tuần.
Nói thẳng ra thì với con trai, cho dù có ăn uống ở trường đi nữa thì với số tiền năm mươi tệ một tuần cũng không đủ để đi tán gái, đến tiêu cho bản thân mình cũng còn thiếu thốn nữa là.
Nghe những lời cay đắng của Tô Dương, khóe miệng Mạc Phong giật giật, nhà họ Tô quản con cháu nghiêm quá.
"Được rồi, chịu khó dỗ ngọt chị chú, có một đứa em trai thì kiểu gì chị chú chả cho. Có điều tiền này anh cho chú phải dùng vào việc đàng hoàng đấy nhé. Đừng có suốt ngày chỉ lo chơi gái".
Tô Dương cười tươi như hoa đáp: "Em biết rồi, nhưng chẳng phải anh cũng suốt ngày "chơi" với chị em đấy còn gì?"
"Ranh con thối tha, để anh xem có phải mày ngứa đòn rồi không!"
Sau khi dạy dỗ Tô Dương một trận, Mạc Phong mới phủi tay đi ra khỏi cổng. Anh đã buộc luôn thằng nhóc tinh quái kia vào cái đèn trần treo trong nhà.
....
Lúc này trong biệt thự Nam Sơn.
Lúc Mạc Phong về nhà thì một mùi thơm nức mũi đã bay ra tới tận cửa.
Mọi ngày nếu các cô gái đã về nhà mà Mạc Phong chưa về thì họ sẽ tự vào bếp nấu cơm luôn.
Không cần nhìn cũng biết hôm nay An Nhiên là người nấu cơm!
Mạc Phong vừa đẩy cửa bước vào thì một cô gái xinh đẹp đã đi tới nói với anh: "Đôi dép trong nhà lần trước của anh hỏng rồi nên em mua đôi mới cho anh. Có thích không?"
Mạc Phong ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt xinh đẹp mịn màng của An Nhiên xuất hiện ngay trước mắt. Anh đáp: "Thích chứ, có điều hình như... hơi hồng quá thì phải. Một người đàn ông như anh mà lại đi đôi dép này, lại còn hình con thỏ thì có phải hơi... không phù hợp không?"
"Không đâu, em thấy cưng mà. Hơn nữa chỉ là đi ở nhà, sắp đến tiết lập xuân, thời tiết còn hơi lạnh, nếu đi đôi dép này sẽ không bị cóng chân!", An Nhiên tinh nghịch lè lưỡi.
Cô nhóc này chính là như vậy, có thể lo lắng chu toàn tất cả mọi việc cho anh.