“Đúng vậy! Đáng tiếc là không mở được nên không thể vào, ngày khác anh đưa em tới!”
Khi Mạc Phong định rời đi thì Nhược Hi nắm lấy cổ tay anh: “Em có cách!”
“Em có cách à? Đừng làm càn. Đây là khóa điện tử, nếu cố tình phá thì sẽ động vào hệ thống báo động đấy! Năm nay anh vào đồn cảnh sát nhiều lần lắm rồi, không muốn vào thêm nữa đâu!”
“…”
Không phải anh sợ vào đồn thật mà là sợ gặp cô nàng Tần Lam. Trước đó cô ấy gọi anh suốt. Không còn cách nào khác anh đành phải cho cô ấy vào danh sách đen.
Giờ nếu để cô ấy bắt được thì coi như xong. Vì vậy có thể tránh được chuyện gì thì nên tránh.
Anh thấy Nhược Hi lấy từ trong chiếc vòng tay ra một thứ nhỏ như cánh hoa và dán lên cửa. Sau đó nhanh chóng ấn lên dãy mật mã. Một hàng số kỳ lại bỗng hiện ra.
Cạch!
Sau khi ấn nút xác nhận thì cách cửa kêu cạch một tiếng.
“Được rồi!”, Nhược Hi phủi tay với vẻ thuần thục và nhìn anh.
Mạc Phong nín thở: “Ôi trời! Em cũng là hacker à?”
“Đâu có. Em chỉ bấm lung tung mà cánh cửa đã mở ra rồi!”, Nhược Hi lè lưỡi cười tinh nghịch.
Anh bỗng hóa đá.
Với loại mật mã ba lớp mới ra đời như thế này, muốn dùng ngoại lực mở được thì bắt buộc phải nghiền nát được răng cưa bên trong.
Nghe nói đây là loạn cửa chống trộm tốt nhất hiện nay. Có dùng lựu đạn thì cũng không thể phá được, hơn nữa nó còn báo động ngay lập tức khi có dấu hiệu phá cửa.
Khóa dùng mật mã Morse. Nếu không phải người chuyện nghiệp thì có khi cả đời cũng không giải được. Còn người chuyên nghiệp như Giang Tiểu Hải thì ít nhất cũng phải mất một ngày một đêm.
Vậy mà vừa rồi Nhược Hi dùng chưa tới hai phút đã giải quyết xong. Đúng là kinh thiên động địa. Dù là Giang Hải thì e rằng hai phút vừa rồi mới là thời gian khởi động của cậu ấy.
Lẽ nào trình độ máy vi tính của cô nàng này còn hơn cả Giang Tiểu Hải sao?
Cô ấy quản lý Cung, Thương, Giác, Trương, Vũ - Ngũ môn. Hơn nữa môn chủ của năm phái này đều nghe theo mệnh lệnh của Nhược Hi. Tức là nếu có một ngày cô gái này mà phản bội lại nhà họ Mạc thì những người trong Ngũ Âm Lục Luật cũng sẽ phản lại theo.
Mạc Phong cũng tin rằng cô ấy có đủ khả năng làm điều đó! Vì vậy con gái mà giỏi giang quá chưa chắc đã là chuyện hay.
Hình như Nhược Hi đã để ý thấy vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt anh.
Cô quay người, duyên dáng đi vào bên trong.
“Xem ra thiếu chủ vẫn chưa tin em. Vẫn còn nghi ngờ em phải không?”, Nhược Hi lấy trong túi ra một bao thuốc lá màu trắng dành cho nữ.
Cô đang định châm lửa thì Mạc Phong đã sải bước đi tới ngăn lại: “Không phải anh nghi ngờ em. Em cũng đừng nghĩ nhiều. Anh cũng không thích con gái hút thuốc. Em cai đi!”
“Được! Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không hút nữa!”, cô vứt điếu thuốc trong tay qua một góc và bước đi với vẻ uốn éo: “Thực ra anh cũng không cần lừa dối em. Anh có nghi ngờ em hay không thì ánh mắt anh đã nói lên tất cả rồi. Em chỉ cảm thấy không hiểu tại sao anh có thể tin chị Thương Hồng như vậy mà lại không thể tin em?”
Mạc Phong cũng chậm rãi đi tới: “Em khác cô ấy. Anh không hiểu nhiều về em. Nhưng anh hiểu rất rõ về Thương Hồng, hơn nữa anh cũng không nghi ngờ em. Nếu như anh có suy nghĩ đó thì đã không đưa em tới đây rồi! Diện tích ở đây tổng cộng là sáu trăm mét vuông. Em có thể thiết kế thành một câu lạc bộ chuyên dùng để bán tơ lụa và ngọc thạch Nam Khương, còn bán thế nào là việc của em!”