“Cần phải làm gì mới có thể đảm bảo được việc mưa thuận gió hòa trong ba trăm năm cho Nam Khương?”, trưởng lão Tôn kích động hỏi.
Ở tuổi này họ chẳng còn mong cầu gì. Những thứ như tiền, quyền không còn quan trọng nữa mà giờ cần chút danh tiếng để hai trăm năm sau khi chết thì vẫn khiến người dân ở đây nhớ tới mình. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Trương Phong gật đầu khẽ cười: “Chuyện nhỏ như con thỏ! Nhưng chuyện này vẫn cần tới anh Mạc của chúng tôi trợ giúp!”
“Tôi á? Tôi thì có thể giúp được gì?”, Mạc Phong nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Bạch Doanh chậm rãi bước tới nói với vẻ lạnh lùng: “Cần máu của anh!”
Lúc nói cô còn trừng mắt nhìn anh. Rõ ràng là đang ghen! Chắc chắn là vì trước đó anh và Diệm Phi đã có những khoảnh khắc gần gũi quá mức.
“Máu của tôi sao? Máu của tôi có tác dụng à?”, Mạc Phong giã đầu cười khổ.
Cô lấy đá Tam Sinh ra: “Nhỏ máu lên đây!”
“Ầu!”
Anh lấy dao bướm rạch một đường trên lòng bàn tay. Máu nhỏ xuống, nhuốm đỏ hòn đá.
Sau đó Trương Phong vẽ một hình cổ xưa dưới đất mà đến ngay cả các vị đại trưởng lão cũng không biết là hình gì.
Ở giữa tổ miếu là một hình thù hết sức kỳ lạ. Hắn đóng thêm tám chiếc đinh theo phương vị Bát Quái, sau đó dùng dây đỏ kết nối lại theo một thứ tự nào đó.
Dần dần hình phương vị Bát Quái tạo thành ngôi sao sáu cánh và tạo ra một vị trí ở chính giữa.
“Đặt viên đá vào đây”, Trương Phong vẫy tay khẽ cười với Bạch Doanh.
Cô hiểu ý bèn đi tới đặt đá Tam Sinh vào chính giữa. Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là viên đá bỗng sáng lên và bay lơ lửng.
Từng đợt sóng khí lần lượt tỏa ra bốn phía. Mọi người tiếp xúc với làn sóng khí này cũng không bị làm sao, ngược lại, họ còn cảm thấy tinh thần thêm sảng khoái.
“Vậy thôi à? Một hòn đá mà có thể giúp vận khí của Nam Khương chúng tôi không tiêu tan trong ba trăm năm sao?”, trưởng lão Thạch cảm thấy không tin lắm.
Trương Phong khẽ quay đầu lại nhìn ông ta cười: “Ông không tin tôi à?”
“Không phải không tin nhưng lẽ nào một hòn đá bình thường như thế này mà có thể bảo đảm sự thái bình cho Nam Khương chúng tôi trong ba trăm năm thật à?”
Trưởng lão Linh vội vàng nháy mắt ra hiệu ông ta đừng nói thêm nữa. Có một câu nói thế này: dùng người thì không nghi mà nghi người thì không dùng
“Được rồi, dù sao những điều cần làm tôi cũng đã làm. Tin hay không là chuyện của mọi người. Tầm một, hai tháng nữa là có thể nhìn thấy kết quả! Giờ có phải là lúc thực hiện lời hứa của mọi người rồi không?”, Trương Phong khoanh tay cười lạnh lùng.
Đi một vòng cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính. Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, hình như không hiểu Trương Phong có ý gì.
Có vẻ chỉ có trưởng lão Phong là biết: “Mọi người muốn lệnh bài của Miêu Cương à?”
“Đúng là trưởng lão