Lúc này Giang Tiểu Hải phóng to màn hình. Mấy người Vương Bưu nghe thấy hai người xì xầm thì tưởng họ đang xem trộm cái gì đó.
Khi họ đang định sà tới thì Mạc Phong trừng mắt: “Ra ngoài làm việc đi!”
“Anh Mạc, bọn em mới làm về mà, cho nghỉ ngơi chút đi!’, Vương Bưu cười khổ với khuôn mặt não nề.
Đôi mắt anh ánh lên sát khí: “Nghỉ ngơi quan trọng hay lao động quan trọng. Tháng này mấy người đi muộn bao nhiêu ngày anh đều nắm rõ đấy, chỉ là không báo cáo lên trên thôi. Hay là anh báo giám đốc Tô tính công nhé!”
“Đừng đừng đừng, thôi mà anh Mạc, bọn em tiếp tục đi lao động đây!"
“…”
Vương Bưu lập tức trừng mắt với mấy người còn lại, thế là cả đám lại rời khỏi phòng bảo vệ.
Chấm công liên quan tới việc bạn nhận được bao nhiêu lương. Bọn họ có mấy người đi sớm về muộn mấy lần, nếu như theo quy định lần một có thể tha thứ, lần hai thì trừ một trăm tệ, lần ba hai trăm, đi muộn càng nhiều thì tiền trừ cũng càng nhiều.
Sau khi đám người rời đi, Mạc Phong mới quay người lại nhìn màn hình. Khuôn mặt anh bỗng trở nên nghiêm trọng.
Trong màn hình, bé gái mặc áo đỏ đó đang dính sát vào tường, tua chậm có thể thấy rõ lúc ban đầu đứa bé này trèo từ trần nhà xuống.
Trong nháy mắt đã đáp xuống ngay sau xe của Tống Thi Vũ. Điều này cũng giải thích vì sao khi lùi xe không nghe thấy báo động mà đã đụng trúng người.
Điều kỳ dị là khoảnh khắc đó, đứa bé mặc áo đỏ quay đầu lại nhe răng cười vào camera. Nụ cười đó vô cùng kỳ dị, nham hiểm khiến người khác nổi da gà.
“Đội trưởng, sao em cứ cảm giác đứa bé này có gì đó không ổn!”, Giang Tiểu Hải run rẩy hai vai.
Mạc Phong chỉ vuốt mũi: “Thừa thãi, trẻ con bình thường có thể trèo cao như vậy mà vẫn tiếp đất an toàn bằng hai chân sao?”
“Hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh. Tua chậm một trăm lần mới có thể bắt được hình ảnh của nó. Tốc độ nhanh bằng anh đấy!”
“…”
Lúc mới đầu, khi người của tông Hắc Long tới tập đoàn Kim Tư Nhã gây sự đã bị Mạc Phong đánh bay ra ngoài. Khi đó Mục Thu Nghi cũng phải tua camera chậm lại một trăm lần mới nhìn thấy phân đoạn anh giơ chân lên.
Một đứa nhóc như vậy mà đã bằng Mạc Phong rồi. Nếu nó là một trong mười hai vị thần của tổ chức Tà Linh rồi kết hợp với mấy thành viên còn lại thì anh không dám chắc là mình có thể giết chết được đám người đó hay không.
Anh có cảm giác là thực lực của tổ chức này đã được nâng lên rồi.
Hoặc cũng có thể là vì như thế nên chúng mới dám thả hổ về Giang Hải để đòi lại thứ vốn thuộc về chúng.
Mạc Phong bỗng cảm thấy thật trơ trọi. Anh rất muốn gọi điện thoại hỏi ý kiến của bố và sư thúc.
Nhưng khi anh cầm máy lên thì mới nhớ ra là mình không hề có số điện thoại của bố. Thường Vân Sam thì càng không phải nói, vì ông không có điện thoại!
Lần trước họ nói rằng phải tới Quan Trung để triệu tập lại những bộ phận ngày xưa và vực dậy nhà họ Mạc. Hơn nữa các gia tộc như nhà Tư Đồ, nhà họ Tào cũng đều tập trung cả ở đó.
Gần đây họ bỏ lơ Giang Hải, tập trung vào Quan Trung. Đối với họ thì việc tiêu diệt Mạc Yến Chi quan trọng hơn việc tiêu diệt Mạc Phong nhiều.
“Đội trưởng, anh định thế nào?”, Giang Tiểu Hải hỏi anh.
Anh cũng không biết, đành đi một bước tính một bước vậy. Mạc Phong nhún vai khẽ cười: “Bọn chúng muốn anh mất kiên nhẫn vậy thì anh sẽ khiến chúng phải lòi đuôi hồ ly ra trước! Ở Giang Hải này, thứ anh có là thời gian, anh sẽ khiến chúng phải tiêu hao sức lực!”
Nếu nói về cao thủ, có thể anh không có nhiều, nhưng nói về nhân số thì có hàng nghìn người đang chờ nghe lệnh của anh.
Vì vậy anh cho rằng nếu không tìm được thời cơ thích hợp thì tổ chức này sẽ không dám tùy tiện ra tay.
Chạng vạng.
Sau khi tan làm, anh lái xe tới chợ mùa thức ăn, sau đó mới quay về biệt thự Nam Sơn.
“Đoán xem, tôi mua món ngon gì cho mọi người này! Hai con tôm hùm Úc, tối này nấu món sốt nhé!”
Mạc Phong tưởng rằng sẽ có người ra đón khi anh đẩy cửa bước vào nhưng không thấy một ai. Nếu lúc này mà dùng hiệu ứng âm thanh thì có lẽ sẽ là tiếng kéc kéc của quạ bay trên đầu.
Một lúc sau có tiếng bước chân vọng tới. An Nhiên vội vàng chạy bước nhỏ: “Anh Mạc về rồi, để em đi lấy dép cho anh!”
“Vẫn chỉ có em tốt với anh! Những người khác đâu rồi?”, Mạc Phong vuốt tóc cô với vẻ yêu chiều.