Thời đó, đừng nói là làm bất động sản kiếm tiền, kể cả chủ thầu một năm cũng kiếm được mấy chục triệu, bây giờ làm gì có nhà nào không đáng giá mấy chục triệu.
Khi đó, Mạc Yến Chi cũng nhìn ra được tham vọng muốn tiến lên của Hoa Hạ, cho nên một gia tộc phát triển lên nhất định không phải do ngẫu nhiên, ngoài thực lực của bản thân, còn phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vào thời đại cơm không đủ ăn, Mạc Yến Chi đã bán đi tất cả tài sản và thậm chí là ngôi nhà của tổ tiên họ Mạc. Khi đó, tứ hợp viên rộng 2.000m2 được bán với giá hai mươi nghìn nhân dân tệ.
Một số người có thể không biết khái niệm hai mươi nghìn nhân dân tệ là gì, khi đó có thể mua năm quả trứng với giá một tệ, một người đi làm chỉ kiếm được hơn hai mươi nhân dân tệ một tháng.
Vào thời điểm đó, hai mươi tệ là đủ để trả tiền thuê nhà, một gia đình năm người sống, vẫn còn thừa mười tệ.
Nhìn theo cách này, hai mươi nghìn nhân dân tệ khá là nhiều đấy, mặc dù hai mươi nghìn nhân dân tệ cho tứ hợp viện 2.000 mét vuông quả thực là hơi ít một chút. Vào thời điểm đó nó đáng nhẽ nên có giá hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Bây giờ ngôi nhà cổ của nhà Mạc đã được bên trên mua lại, biến thành bảo tàng, nghe nói theo giá nhà của Yến Kinh thì hiện tại nó trị giá một tỷ!
Để bắt kịp với dòng chảy kinh tế, Mạc Yến Chi không lo được nhiều được như vậy, nếu không bù lại được thì quả thật là táng gia bại sản.
Hai mươi nghìn tệ tiền bán nhà, cộng với những món đồ cổ của nhà họ Mạc, tất cả mấy thứ vụn vặt rơi vào khoảng ba trăm nghìn tệ. Sau đó Mạc Yến Chi đến phát triển ở Bằng Thành, một đặc khu kinh tế lúc bấy giờ, còn có Ma Đô nữa.
Thực tế chứng minh lựa chọn của ông ấy là đúng, thời điểm đó không ai coi ông ấy ra gì, chỉ dựa vào nhiệt huyết của bản thân mà tiến lên, chỉ trong hai năm, số vốn của ông ấy đã lên đến hàng trăm tỷ.
Thời đó, khái niệm trăm tỷ là gì? Giá nhà của Yến Kinh là sáu trăm tệ một căn, còn là loại nhà quanh đường vành đai hai. Tổng tài sản của nhiều gia tộc cộng lại không quá chục tỷ, thế mà ông ấy đã có hàng trăm tỷ vào thời điểm đó.
Có lẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt hành trình phấn đấu đó. Dù sao, mọi người giờ chỉ biết nhìn vào kết quả mà thôi!
Nhìn lại một số chuyện khi đó, không chỉ Mộ Dung Vân Long thường thở dài xúc động, mà cả Châu Nhược Niên cũng vậy.
"Chuyện này có thể so sánh được sao? Mặc dù lúc đó chúng ta không có nhiều tiền, nhưng bữa ăn vẫn có thịt, rượu Mao Đài để uống, thường thường vẫn có thịt bò kho để ăn. Ai lại đi nghĩ theo hướng kia chứ!", Châu Nhược Niên dựa vào ghế sô pha nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu.
Ba người quen nhau từ hồi sinh viên, tình bạn mấy chục năm, nhà họ Mạc hồi đó kém xa họ, bây giờ nhà người ta lại bỏ xa họ.
Từ Mậu Thịnh cũng khẽ lắc đầu: "Nếu có dũng khí bán nhà để chơi lớn một phen, có khi bây giờ đã trở thành Mạc Yến Chi thứ hai rồi ấy chứ!"
"Nhưng mà, lão Từ, nghe nói con gái của ông ở với tên đó à? Ông tính toán cũng được phết nhỉ!", Châu Nhược Niên cười đùa.
Mộ Dung Vân Long vội vàng kéo tay áo ông ta, trầm giọng nhìn xung quanh: "Ông ngứa đòn à? Dù sao chúng ta cũng đang ăn cơm của nhà họ Mạc, không có quy củ thì sao mà được?"
"Chúng ta cùng lắm chỉ được coi là làm công thôi, không phải người nhà họ Mạc! Khái niệm khác nhau đấy. Đừng tùy tiện ôm đồm chuyện này vào thân. Ông đã quên thảm họa năm nào rồi à? Khi nhà họ Mạc thất thủ, anh em bạn bè thân thiết dường như đã bị xử lý hết!”, Châu Nhược Niên cũng thấp giọng nhắc nhở.
"..."