Chương 17: Càn Long Quyết
Sự yên lặng bỗng nhiên bị phá vỡ.
Cửa văn phòng vừa được mở ra, Mạc Phong búng người lộn ra sau một cách đẹp mắt. Bấy giờ, một chiếc hộp nhỏ màu đen bay ra, anh bắt lấy nó bằng tốc độ nhanh như chớp.
Bên trong chứa… trà Đại Hồng Bào đắt giá.
Loại trà này trị giá đến hơn năm trăm tệ một lạng, cũng chỉ pha được một ly trà. ít nhất phải mất tới hai mươi nghìn mới mua được số trà trong cái hộp trên tay Mạc Phong.
“Haiz, đúng là không được trêu chọc phụ nữ đang trong giai đoạn kinh nguyệt không đều mà!”, Mạc Phong bất lực nhún vai, cười khổ.
Tất cả mọi người đều thấy kinh hãi. E rằng anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất dám nói Tô Nguyệt kinh nguyệt không đều trước mặt biết bao nhiêu người.
Họ thấy bây giờ Tô Nguyệt đang ôm một cái bình hoa chạy từ trong văn phòng ra, khiến Mạc Phong sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy biến.
Không chọc được chứ tôi chạy được à nha!
Tô Nguyệt ôm bình hoa, tức tối nhìn bóng lưng chạy trốn của Mạc Phong nói: “Khốn nạn, lưu manh! Đừng để rơi vào tay tôi!”
Mọi người ở sảnh đều nhìn đến đần người, hệt như bộ phim đang bị bấm dừng vậy.
Tuy Tô Nguyệt rất nóng tính nhưng chưa ai thấy cô ta nổi trận lôi đình, chẳng chú ý đến hình tượng ở chốn đông người như thế này bao giờ.
Cô ta lúc nào cũng giữ gìn hình tượng phụ nữ của mình, nhưng hôm nay lại bị thằng khốn này chọc tức chịu không nổi.
“Nhìn cái gì, muốn cuốn gói đi hết hả?”, Tô Nguyệt nhìn quanh, tức giận quát.
Cả sảnh đang im phăng phắc, bây giờ ai nấy đều luôn tay luôn chân làm việc.
Cô ta đóng sầm cửa lại, siết chặt bàn tay trắng mịn đập xuống bàn: “Khốn kiếp! Cứ chờ mà xem!”
Lúc trước Mục Thu Nghi kể thằng khốn này vô sỉ tới nhường nào, cô ta còn không tin, bây giờ thì được đích thân trải nghiệm rồi.
Thời gian này công ty đang đàm phán một dự án lớn, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ nên mới rối loạn nội tiết tố, dẫn đến kinh nguyệt không đều.
Vừa nãy Mạc Phong chỉ cho cô một cách chữa trị rất hiệu quả, chỉ cần châm cứu trên vài huyệt để máu lưu thông đều là được.
Không phải cách này không được, mà là mấy huyệt Mạc Phong đều là huyệt nằm ở nửa thân dưới.
Mạc Phong vừa xuống tới sảnh tầng trệt thì hắc xì: “Ách xì… Ai đang mắng mình thế? Cái con nhỏ này thật là, đúng là không ở trong nghề không biết. Mình có bằng bác sĩ đàng hoàng, sao có thể nói mình giở trò lưu manh được chứ? Làm theo cách mình nói thì ba ngày sau là hoàn toàn bình phục rồi, đúng là làm ơn mắc oán”
Nếu không phải tối qua tình cờ xảy ra quan hệ, Mạc Phong chẳng thèm quan tâm người phụ nữ này để mà rước cực vào thân đầu. Nhưng mà may là tối qua xảy ra quan hệ, vì Mạc Phong có tu luyện Càn Long Quyết và công phu Chí Dương, nên lúc hai người hợp hoan, lấy âm bổ dương, tin rằng không cần trị liệu thì nửa tháng sau bệnh của cô ta cũng sẽ có chuyển biến tốt thôi.
Càn Long Quyết là anh được sư phụ mình, cũng chính là lão già lừa mình về nước kia truyền thụ cho. Năm xưa cũng vì được ông ấy chỉ dẫn nên anh mới ra nước ngoài, hơn nữa còn dùng một số cách đặc biệt để che giấu mọi chuyện xảy ra với mình trong những năm qua với thế giới bên ngoài.
Làm được đến mức này, có thể cho thấy người này có năng lực mạnh đến cỡ nào. Trong mắt Mạc Phong, ông ấy hệt như Thượng Đế, có thể nằm được mọi thứ, ông ấy muốn ai chết thì Diêm Vương cũng không cứu được!
Ông già này sống ở trên đỉnh núi gọi là đỉnh Thần Tiên trên dãy Côn Lôn. Đường lên núi cực kỳ gập ghềnh. Năm xưa thiên tài nổi danh cả nước biến mất chỉ trong vòng một đêm thật ra là được đưa lên đỉnh Thần Tiên để học võ nghệ.
Có lẽ ông cụ muốn tìm một người có thiên phú xuất sắc làm đồ đệ để kế thừa bản lĩnh của mình. Nhưng trong lòng Mạc Phong luôn có một mục tiêu kiên định, đó chính là trả thù!
Mối thù diệt tộc, không đội trời chung, cho dù phải trả giá đắt đến cỡ nào anh cũng không màng!
Mạc Phong đứng trước cửa đại sảnh, lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, nhìn về phía trời Đông, lẩm bẩm: “Ông già yên tâm đi, con sẽ không làm người thất vọng đâu!”
Ở một ngọn núi quanh năm phủ đầy tuyết cách đó mấy nghìn cây số.
Một ông cụ mặc chiếc áo ba lỗ cũ nát, ngồi trên chiếc ghế thái sư, tay trái còn cầm một cây quạt hương bồ.
Tuy bây giờ đang vào giữa hè, nhưng trên núi tuyết này không hề có bốn mùa, quanh năm nhiệt độ đều dưới 20 độ. Nếu người thường ăn mặc thế này mà ở trên đây thì đã bị đông thành đá rồi.
Ông ấy cũng nhìn về phía Bắc, nở nụ cười gượng: “Nhóc thối, sư phụ nhận con để dạy dỗ, tu hành chủ yếu là nhờ tự thân, ta không giúp được con chuyện trên giang hồ, tự thân vận động đi nhé! Nhưng nhớ, bớt rước phiền phức cho ta!”
Không bước ra khỏi cửa mà biết hết thảy mọi chuyện trong thiên hạ. Đây chính là điểm thần kỳ của ông cụ này, có dáng dấp của Gia Cát Lượng lắm.
Lúc này, tại phòng bảo vệ.
Đám người kia thấy Mạc Phong quay về thì lập tức bầu vào.
“Này, anh Phong, anh cầm cái hộp sắt kia làm gì vậy? Chẳng phải anh đi lấy trà sao? Sếp Tô không cho thật à?”, một anh chàng thanh niên mặc đồ bảo vệ ngờ vực hỏi.
Vì Mạc Phong vừa suy nghĩ chút chuyện nên hơi thơ thần, lúc vào cửa không ra rả nói chuyện như lúc trước nữa nên nhiều người tưởng rằng anh đã bị Tô Nguyệt dạy cho một bài học rồi.
Lúc này, một thanh niên tóc vàng ngồi trong góc khinh bỉ hừ lạnh: “Nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh ta là biết rồi, có nhiều người ba hoa khoác lác quá nên chính bản thân chết thế nào cũng không biết! Còn đòi tới chỗ sếp Tô lấy Đại Hồng Bào? Sao anh không lên luôn chỗ tổng giám đốc mà đòi? Đúng là kẻ nghèo nhiều tật!”
“Lưu Hồng, cậu nói chuyện khách sáo chút đi, đừng có giở giọng quái gở kia ra, sau này là anh em cùng làm việc với nhau đấy!”, Vương Bưu là đội trưởng, lập tức đứng ra quở trách.
Thanh niên tóc vàng kia chậm rãi đứng dậy, vươn vai lười biếng nói: “Vương Bưu, anh muốn tìm người chống lưng thì cũng phải tìm cho đúng người chứ! Anh tin anh ta là chồng tổng giám đốc của chúng ta thật à? Đừng đứng nhầm phe, sau này lại mất bát cơm đấy!”
Nghe vậy, Mạc Phong ngơ ngác.
Chắc trong bộ phận bảo vệ này vẫn còn một cái gai, hơn nữa còn chống đối mình! “Cậu có ý gì? Là đàn ông thì nói cho rõ, cạnh khỏe nhau làm gì?”, Mạc Phong cười khẩy. Nói về độ làm màu, anh nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Vương Bưu thấy bầu không khí căng thẳng, sắp đánh nhau tới nơi. Gã là người đầu tiên nếm đòn đau trong tay Mạc Phong, tên này mà nổi điên lên thì cái phòng bảo vệ này sập mất.
“Anh Phong ơi anh Phong, bớt giận đi mà….”, Vương Bưu xuề xòa vỗ vai Mạc Phong, sau đó ghé tai anh nói nhỏ: “Thằng nhóc này có chút quan hệ với phó giám đốc của bộ phận hành chính trong công ty chúng ta. Hình như là cháu gì đó của bà kia. Vừa nãy trên tầng 12 xảy ra chuyện gì, bọn tôi đều đã nghe được cả rồi. Chúng tôi nhận tấm lòng của anh, chúng tôi đều là người thô lỗ, uống trà năm tệ bên lề đường là được rồi”.
Thì ra là như vậy.
Từ lâu đã nghe danh bộ phận hành chính có một phó giám đốc cực kỳ nhiều chuyện, cả ngày chẳng làm gì, chỉ đi hóng hớt tin trong công ty, còn dám hóng hớt với buôn dưa lê cả chuyện của tổng giám đốc nữa.
Một người đàn bà mới tốt nghiệp tiểu học mà có thể làm được chức phó giám đốc, nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn bà ta có quan hệ họ hàng với vị nào đó trong hội đồng quản trị của tập đoàn rồi.