Rất nhiều các cửa hàng kinh doanh dược liệu chạy đến hủy đơn hàng với Thương Hồng, hoặc là ép giá. Ví dụ như một lô hàng một triệu tệ thì giờ họ ép xuống ba trăm nghìn.
Để có thể ổn định tình hình các khu vực, Thương Hồng đành phải thỏa hiệp.
Vì cô không muốn sự nghiệp mà Mạc Phong vất vả gây dựng lại bị hủy hoại trong tay mình. Nên cô cần cẩn thận duy trì mối quan hệ giữa Giang Hải và các khu vực lân cận.
Cho một người chút lợi ích thì thông tin sẽ được truyền ra ngay. Thế là các đại lý từ những nơi khác cũng nhao nhao tìm tới.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà các đại lý tại Xuyên Du, Tây Nam, thậm chí cả Mạc Bắc cũng tìm tới tận nơi. Họ nói dược liệu có vấn đề, yêu cầu trả hàng và đòi bồi thường tổn thất.
Cứ thế họ phải bồi thường mất hơn ba triệu tệ.
Thương Hồng cũng dần mất hết kiên nhẫn. Nếu một quả bóng mà bị chọc thủng một lỗ thì chúng ta còn nghĩ cách dán lại được. Nhưng nếu nó bị chọc thủng lỗ chỗ thì vấn đề không còn dán hay không dán nữa.
“Nếu tôi không đồng ý với yêu cầu của các người thì sao?”, cô chau mày, lạnh lùng nói.
Mấy kẻ kia lập tức đập bàn.
“Không đồng ý à? Hừ, vậy thì chúng tôi sẽ nói chuyện này ra ngoài, và như thế người khác cũng đừng mong kiếm được tiền!”
“Bọn tôi bịt kín tin tức này dễ lắm chắc? Tìm cô đòi ít tiền bồi tiền thì làm sao? Cắt bên này giảm bên nọ. Trước đó ông Vương đã nói với tôi là cô bồi thường cho ông ta tám triệu đấy!”
“Đúng vậy! Đều là đại lý mà sao chúng tôi được đãi ngộ kém thế?"
“…”
Rầm!
Lúc này cánh cửa bị đạp tung.
Mạc Phong sải bước đi vào. Anh khoanh tay cười xùy: “Vì đây là Giang Hải, ai cũng nhân lúc tôi không có nhà, ức hiếp người phụ nữ của tôi đúng không? Các người có nghĩ tới hậu quả bao giờ không thế?”
Đám người kia lập tức im bặt khi thấy anh bước vào.
“Cậu Mạc không thể nói như vậy được. Chúng tôi có ức hiếp ai đâu! Đang thảo luận mà thôi. Dược liệu xảy ra vấn đề thì có phải nhà sản xuất nên chịu trách nhiệm?”
“Đã có hơn tám người dùng thuốc của các người tử vong rồi. Ai mà biết có thêm người chết nữa hay không”.
“Chúng tôi chỉ muốn lấy lại phần tiền bồi thường thuộc về chúng tôi mà thôi! Có gì quá đáng sao?”
“…”
Mạc Phong khoanh tay cười lạnh lùng: “Bồi thường? Bồi thường cho ai, bồi thường cho người bị hại hay là cho các người? Nếu có người chết thật thì bảo gia đình họ đích thân tới Giang Hải gặp tôi, tôi sẽ bồi thường. Nhưng nếu có người hãm hại chúng tôi thì tôi cũng nói thẳng, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt. Trước giờ chỉ có tôi ức hiếp người khác chứ chưa bao giờ có điều ngược lại!”
Đến nhà họ Diệp còn không lên tiếng. Vì nếu có vấn đề thật thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không để yên như vậy.
Lúc này Thương Hồng cũng bước tới kéo tay anh: “Nhưng đúng là có vài người chết thật”.
“Có báo cáo khám nghiệm tử thi là chết vì dùng dược liệu Đông y chưa?”, Mạc Phong cười xùy.
Anh lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy việc có người chết do uống thuốc Đông y.