Nhưng để mà nói một cách chính xác thì cũng không hẳn! Đó chỉ đơn giản là âm thanh của cánh quạt.
Mạc Phong cũng bị âm thanh này thu hút, anh lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy một chiếc trực thăng tư nhân nhỏ lướt qua đầu, từ từ dừng lại trên bãi đất trống.
Người dân của mười tám trại Nam Khương luôn đóng cửa, không có điện, không có đèn chứ đừng nói đến là có tivi, nên nhiều người chỉ đơn giản là không biết đây là thứ gì.
"Người đâu! Qua đó xem!", Xích Ly hét lên ra lệnh.
Nhưng trưởng lão Linh lập tức quay đầu lại, tức giận khiển trách: "Thiên thần hạ phàm, ai dám động hả, không sợ bị nguyền rủa sao?"
Những lời ma quỷ này có lẽ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không thể lừa được, nhưng lại có rất nhiều binh lính xung quanh bỏ vũ khí xuống và quỳ xuống đất đầu hàng.
Xích Ly tức điên mình khi nhìn thấy cảnh tượng này: "Đồ đàn bà điên, đừng nói nhảm, rõ ràng là trực thăng, thiên thần hạ phàm cái gì chứ? Cô có thể lừa bọn họ chứ lừa tôi sao được? Ông đây đã từng ra ngoài tiếp cận với thế giới rồi nhé!"
"Ồ? Hoá ra chủ trại Xích đã lén lút rời khỏi mười tám trại Nam Khương sao, không biết ông đã báo cáo với đại tư mệnh chưa nhỉ?”, trưởng lão Linh khoanh hay tay lạnh lùng nói, trong nháy mắt đã bắt thóp được ông ta.
Các thành viên trong tộc không được phép rời đi nếu không có yêu cầu cụ thể, bất kỳ ai vi phạm pháp luật đều có thể bị tru di tam tộc!
Hiển nhiên là thế lực của Xích Ly đã có thể mua được lính canh ở mọi giao lộ. Bất kể là ở trong Nam Khương hay là thế giới bên ngoài, chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được!
Câu nói này khiến Xích Ly không khỏi ho khan: "Chuyện này thì không cần trưởng lão Linh phải nhọc lòng quan tâm đâu! Tuy nhiên, điều tôi quan tâm hơn cả là ai đang tới đây?"
Mấy ngày nay có rất nhiều người đổ xô về mười tám trại Nam Khương, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nếu ai ai cũng có thể tìm được đường đi nội bộ thì mười tám trại Nam Khương này sẽ không còn là điều bí ẩn nữa.
Trưởng lão Linh cũng quay đầu nhìn về phía chiếc trực thăng nhỏ, liền ắt gặp một người phụ nữ tràn đầy khí thế và một người đàn ông trẻ tuổi từ trên đó bước xuống.
“Chị dâu Thương?”, Trương Phong kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy người phụ nữ này.
Mạc Phong cũng ngay lập tức nhận ra cô ấy, là Thương Hồng chứ còn ai nữa, còn người thanh niên đứng bên cạnh cô ấy là Giang Tiểu Hải.
"Sao em tìm được đến tận đây?"
Thương Hồng mặc một chiếc sườn xám ngắn bước trên đôi giày cao gót, cười dịu dàng: "Đương nhiên là công lao của Tiểu Hải rồi, trên đời này có con đường nào mà cậu ấy không tìm ra được chứ?"
Nếu đúng như vậy thì còn có thể giải thích được, Giang Tiểu Hải hồi còn đi lính đã được mệnh danh là “Chó điện tử”!
Trên thế giới này đúng là không có góc hẻm nào mà cậu ấy không mò ra được, trước đó cậu ấy có thể dễ dàng tìm được cửa vào mười tám trại Nam Khương, nếu nghiên cứu kỹ thì việc tìm ra vị trí cụ thể hẳn là không thành vấn đề.
Giang Tiểu Hải bước xuống trực thăng, gãi đầu cười khổ nói: "Ha ha, đội trưởng, em để máy theo dõi điện tử trong túi xách và quần áo của anh, loại chống nước đó!"
"Trên quần áo của anh á? Làm gì có chuyện đó, từ trước đến nay chưa có người nào có thể đặt thiết bị điện tử trên người anh!", Mạc Phong hừ một tiếng đầy lạnh lùng.