"Âm Hậu?", Mạc Phong nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người kia. Ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không biết tại sao nhưng Mạc Phong cảm giác ánh mắt kia rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Người phụ nữ đeo mạng che mặt trắng giẫm nhẹ lên cành cây lấy đà tung mình lên không trung, dáng người uyển chuyển xoay vòng trên không, bộ váy thướt tha cũng tung bay đẹp như một đóa hoa sen trắng.
Mạc Phong bất giác nhìn xuống dưới lớp váy kia, người phụ nữ váy trắng đáp xuống ngay trước mặt anh.
"Thiếu chủ! Có phải em thay bộ quần áo khác là thiếu chủ đã không nhận ra rồi không?"
Mạc Phong vừa nghe giọng nói này thì vẻ mặt như đông cứng lại, anh hỏi: "Lẽ nào cô là..."
"Đúng vậy! Chính là em!"
Cô gái kia tháo mạng che mặt xuống, một khuôn mặt với những đường nét tinh tế, đẹp như tượng tạc hiện ra trước mắt Mạc Phong.
Người đó không ai khác mà chính là... Nhược Hi!
"Đúng là em rồi! Lẽ nào em là...! Người của nhà họ Mạc?", Mạc Phong ngạc nhiên đến khó thốt nên lời.
Nhược Hi gật đầu khẽ mỉm cười đáp: "Không sai, em không chỉ là người nhà họ Mạc mà em còn..."
Nói đến đây thì Nhược Hi ghé sát lại thì thầm bên tai Mạc Phong: "Em còn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Mạc!"
Phụt!
Mạc Phong nghe xong thì sặc cả nước bọt, con dâu nuôi từ nhỏ?
Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này?
"Con dâu nuôi? Ai quyết định chuyện này vậy?"
Thấy bộ dạng hoảng hốt của Mạc Phong, Nhược Hi phì cười đáp: "Mẹ anh!"
"Mẹ anh hai mươi năm trước đã định sẵn hôn sự cho anh sao?"
"Đúng vậy!"
"... ..."
Mạc Phong cúi đầu lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này? Tại sao hai mươi năm trước mà mẹ đã vội vã tìm vợ cho mình rồi?"
"Thiếu chủ! Đây chính là năm môn chủ của Ngũ Âm, trước đó đã theo mẹ anh đến Giang Hải. Lúc trước bọn em được lệnh phải che giấu thân phận thật, trừ phi nhà họ Mạc xuất hiện người đọc hiểu "Ngũ Âm Lục Luật" thì mới được xuất hiện, nếu không sẽ phải tiếp tục ẩn náu!", Nhược Hi phất phơ tà váy mỉm cười nói.
Hai mươi năm trước khi rút khỏi Yến Kinh, Trầm Thu Vũ đã đưa theo họ tới Giang Hải. Hơn nữa bà còn dặn dù có xảy ra chuyện gì họ cũng không được phép để lộ thân phận của mình.
Giờ nghĩ lại lúc câu lạc bộ của anh vừa bắt đầu kinh doanh thì Nhược Hi đã xuất hiện rồi. Điều đó chứng tỏ từ lâu cô đã biết thân phận của anh, chỉ là không nói ra mà thôi.
Hơn nữa màn biểu diễn tuyệt kỹ khinh công ban nãy của cô lại càng khiến Mạc Phong kinh ngạc. Một người có thể âm thầm mai phục bên cạnh Mạc Phong lâu như vậy mà khiến anh không thể phát hiện ra thì đương nhiên phải là cao thủ.
"Em vẫn luôn ở Giang Hải này sao?", Mạc Phong cau mày trầm giọng hỏi.