Trương Phong cũng vội vàng leo lên khỏi mặt đất, bịt mũi tức giận nói: "Tránh ra, tôi chuẩn bị nôn hết cơm vừa ăn ra rồi!"
Một số người vội vàng chạy thoát ra từ bên trong và bịt kín mặt đất đã được mở ra trước đó.
Ra khỏi chuồng lợn này, họ nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe địa hình đang đỗ.
"Thiếu chủ! Chúng tôi đợi cậu ở đây rất lâu rồi!", Mộc Linh Lung thò đầu ra ngoài xe trêu.
Mạc Phong không thể nói nên lời: "Mộc Linh Lung? Sao cô lại ở đây?"
"Về sau tình báo của chúng ta điều tra ra một con đường khác tiến vào Nam Khương, Âm Hậu xác định anh sẽ đi ra từ đây cho nên hôm qua tôi đã đến đây đón anh rồi!"
"..."
Khóe miệng anh khẽ co giật, nếu biết trước cái lỗ này thông với chuồng lợn thì anh thà rằng đi ra khỏi đó từ chỗ dưới đáy hồ còn hơn.
Tuy nhiên, Nhược Hi có thể dự đoán được lộ trình của anh cũng đã rất lợi hại rồi, sở hữu năng lực dự đoán thế này cũng là một chuyện tốt đối với Mạc Phong, sau này họ sẽ dễ dàng thân thiết với nhau hơn.
Mấy người trên xe cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhất là Trương Phong, hắn vui tới mức sắp nhảy dựng lên: "Ha ha, tôi cứ tưởng là lần này chúng ta không về được ấy chứ! Không ngờ vẫn thoát ra được, đúng là mạng lớn mà!”
Rất nhiều người ở tông Long Hổ đều không dám nói rằng họ có thể bảo toàn tính mạng nguyên vẹn sau khi vào Nam Khương, sư huynh của hắn là một nhân vật có trình độ hơn hắn, nhưng rồi cũng phải bỏ mạng ở Nam Khương.
"Trông cậu vui chưa kìa, lần này trở về muốn làm gì? Tìm Hồng Yên à?", Mạc Phong mỉm cười nói.
Khuôn mặt “già nua” của Trương Phong lập tức đỏ bừng: "Ôi, anh Mạc, anh đừng có mà nói linh tinh nhé, tôi và cô ấy thật sự chỉ là bạn bè thôi!"
"Vớ vẩn, có mối tình nào mà không bắt đầu từ tình bạn hả? Đúng là cái thằng đầu heo, tôi tặng cậu một câu, đừng lãnh phí thanh xuân, muốn làm gì thì cứ làm đi, cứ lề mà lề mề, lên xe cái đã rồi nói tiếp!"
Lúc này, Mộc Linh Lung cũng “bắt sóng” nói phụ họa: "Lái xe đây, lái xe đây, mọi người thắt dây an toàn nhé!"
Sau đó, cô ấy khởi động xe và chạy theo hướng ra sân bay, trên đường đi có thể thấy dấu vết bị lũ cuốn trôi, tuy nhiên tiến độ khắc phục nhanh hơn rất nhiều so với mười tám trại Nam Khương, mặt đường về cơ bản đã trở lại bình thường.
Ngoại trừ một số cửa hàng đang được sửa sang, toàn bộ thành phố Côn Minh không khác mấy so với trước đây, và mọi thứ ở sân bay cũng vậy.
Có thể nằm trong xe nhàn nhã nghe nhạc, so với mấy ngày nay mà nói thì đúng là xa xỉ!
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến chiều tối, tập đoàn Từ Thị.
Từ Giai Nhiên đang có một cuộc họp trong phòng họp để thảo luận về vấn đề phát triển bất động sản ở Giang Hải trong thời gian gần đây.
Bất động sản đình trệ, đất càng đắt thì giá nhà ở càng đắt, trừ hết mọi khoản đi còn lại bọn họ cũng chỉ kiếm được một phần nhỏ.
Dù vậy vẫn gây thêm áp lực cho tầng lớp nhân dân, Từ Giai Nhiên dù muốn ổn định giá nhà nhưng giá đất quá đắt, chỉ riêng đất ở bến cảng đã có giá hơn ba trăm triệu tệ một mảnh, nếu không nâng giá nhà, họ thậm chí khó mà có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ.