Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục mạch thần kiếm tuy mạnh mẽ nhưng cũng cần có nội lực mạnh mẽ làm trợ lực, càng sử dụng nhiều thì cơ thể càng mạnh.

Vì vậy, Phương Hồng đang chờ đợi! Để đám người này xông lên tiêu hao thể lực của vị hòa thượng vô danh, về sau đối phó với ông ta sẽ dễ như trở bàn tay! 

 Mười ba người mặc đồ đen cùng nhau xông lên, chém nhiều nhát vào chân phải và lưng của vị hòa thượng vô danh. Cho dù ông ta có lợi hại đến đâu, chắc chắn khi đối mặt với nhiều người như vậy, bị đẩy vào yếu thế là điều khó tránh. 

 Sư tử còn phải sợ một bầy chó hoang, chó ngao Tây Tạng còn phải sợ một bầy sói cơ mà! 

 Cho dù có trâu bò đến đâu, lúc nên chịu thua thì nên chịu thua, nhưng vị hòa thượng vô danh ngược lại không ngừng đối đầu. 

 ... 

 Lúc này, ở phía sau núi. 

 Rừng cây rung chuyển dữ dội. 

 Trương Phong và Trương Đình Ngọc ở nơi này gần như cũng đang đánh một trận hết sức lực. Hai bên giằng co, đuổi bám không chịu buông tha cho đối phương. 

 "Hừ! Vẫn không dùng đạo thuật à?", Trương Phong hừ một tiếng lạnh lùng. 

 Trương Đình Ngọc mở quạt phất nhẹ, cười chế giễu: "Kỳ Môn Vũ Hầu, Tốn Tự Môn, Phong Thằng!" 

 Trong nháy mắt, dưới chân anh ta xuất hiện hoa văn Kỳ Môn Vũ Hầu cực lớn, hai luồng gió không ngừng gầm thét, Trương Phong lập tức xoay người sang một bên, hai luồng gió đó trong nháy mắt đánh thẳng vào thân cây phía sau. 

 Vầng sáng lóe lên, hai cái cây đều bị chặt đứt hẳn, cơn gió sắc bén đến mức ngay cả hai cây trưởng thành to lớn như vậy mà còn giải quyết được. 

 “Nhìn thấy rồi chứ, đây là thực lực của Vũ Hầu Kỳ Môn, nó mạnh hơn nhiều so với đạo thuật của tông Long Hổ các cậu đấy!”, Trương Đình Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười dương dương tự đắc, trong mắt vẫn đầy vẻ khinh thường. 

 Trương Phong chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, khịt mũi: "Tôi hỏi anh một câu, anh đã từng thua cuộc chưa?" 

 "Thua? Trừ sư phụ của tôi ra thì chưa từng!" 

 "Vậy thì anh có chấp nhận được việc thua cuộc không?" 

 "Chỉ dựa vào cậu sao?" 

 Vù! 

 Đột nhiên một luồng gió mát thổi tới xung quanh, khi nhìn kỹ lại lần nữa, hai mắt Trương Phong đã chuyển sang màu vàng. 

 "Đồng tử màu vàng? Cậu cũng là Thiên Sinh Đạo Thể?", vẻ mặt Trương Đình Ngọc thâm trầm nói. 

 Trương Phong khẽ lắc đầu cười khinh thường: "Anh sai rồi! Không phải ai cũng là Thiên Sinh Đạo Thể! Tôi là Hậu Sinh Đạo Thể! Đối thủ đang tuyên chiến với anh chính là đệ tử Trương Phong được truyền lại duy nhất của tông Long Hổ phái Mao Sơn!" 

 "Ha ha, thú vị đấy! Tôi tiếp nhận nhé!", Trương Đình Ngọc lúc này cũng bị một luồng chân khí vây quanh, hai mắt cũng biến thành màu vàng. 

 Cuộc chiến hiện tại không còn chỉ là cuộc chiến giữa hai người nữa, nó là cuộc tranh tài giữa Kỳ Môn Phong Hậu và Kỳ Môn Vũ Hầu. 

 “Kỳ Môn Phong Hậu, Côn Tự, Thái Cực Âm Thủ!”, Trương Phong giậm một chân lên mặt đất, màu của hai tay lập tức biến thành một trắng một đen, tựa như Thái Cực đang chảy trong hai tay. 

 Trương Đình Ngọc vẫy một bên tay: "Kỳ Môn Vũ Hầu, Khảm Tự, Thuỷ Đạn!" 

 Nước trong sông như vỡ ra ngay lập tức, bắn tung tóe, nhưng độ sát thương của từng giọt nước có thể đạt được hiệu quả xuyên qua đá. 

 "Khản Tự, Thổ Hà Xa!" 

 Hai tay Trương Phong vỗ xuống mặt đất, trên mặt đất nhô ra một cồn đất nhỏ, lập tức ngăn được Thuỷ Đạn. 

 Lý do tại sao các cao thủ đánh nhau sẽ thường tìm một nơi không ai nhìn thấy, là vì bọn họ quá bí ẩn, như thể các vị thần đang đánh nhau. 

 Cả hai đều là thiên tài đạo thuật, tuy tài năng và cả danh tiếng của Trương Phong không bằng Trương Đình Ngọc, nhưng xét về độ nỗ lực thì có lẽ Trương Đình Ngọc không thể sánh được với hắn. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK