Nhược Hi cũng biết đây là vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông. Nhưng Kim Hổ khiến cô cảm giác là hắn quá mạnh.
Ngay cả đến người không luyện võ cũng có thể cảm nhận được, đôi mắt của kẻ này u tối vô cùng, chắc chắn là đã từng ra chiến trường và từng giết người.
“Sớm đã được nghe nói về võ công cao cường của cậu Mạc. Hôm nay hi vọng được thỉnh giáo! Mong hãy dốc hết sức lực! Đó chính là sự tôn trọng dành cho người khác!”, Kim Hổ chắp tay trầm giọng.
Cánh tay chắc nịch của hắn to bằng đùi của phụ nữ, hơn nữa còn đang ở trạng thái thả lỏng bình thường.
Biểu cảm của Mạc Phong vẫn vô cùng bình thản, thậm chí trên mặt còn để lộ nụ cười nhạt: “Anh là người đầu tiên bắt tôi phải dốc toàn lực đấy!”
“Ha ha, tôi có thể cảm nhận thấy cậu đang sôi máu rồi. Cậu rất mạnh, tôi rất hài lòng!”, Kim Hổ đập hai tay vào nhau cười lạnh lùng.
Mộc Linh Lung bước tới nói nhỏ vào tai Nhược Hi.
Cô ấy ra dấu, Ngũ Âm Lục Luật có bộ phận ám sát chuyên nghiệp riêng, có thể khiến người ta chết bất thình lình. Có người một giây trước còn cười nói vui vẻ thì một giây sau đã máu me đầm đìa.
Nhược Hi cũng do dự. Kẻ vừa rồi khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng. Đi được tới ngày hôm nay, Mạc Phong không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào nữa, nếu không cả nhà họ Mạc sẽ trở nên hỗn loạn.
Mạc Yến Chi giờ là thần long thấy đuôi mà không thấy đầu. Ông ấy không còn quan tâm tới chuyện của nhà họ Mạc nữa, hơn nữa Ngũ Âm Lục Luật cũng không có tư cách để quản lý. Năm vị môn chủ chỉ nghe theo những người biết biểu diễn hai bài nhạc Thương Thần Vũ và Quân Lâm Thiên Hạ mà thôi.
Đây là hai bài nhạc mà có những người nghiên cứu cả đời cũng không thể hiểu và biểu diễn được. Nhược Hi có thể biểu diễn được một nửa bài đầu nên được gọi là Âm Hậu.
Mạc Yến Chi mạnh mọi mặt nhưng về âm luật lại không biết gì. Trầm Thu Vũ thì khác, bà ấy là một thiên tài âm nhạc, vừa hay Mạc Phong được thừa hưởng khả năng âm nhạc thiên phú từ bà.
Nếu không thì Ngũ Âm Lục Luật cũng bị bỏ không. Nhược Hi chỉ là Âm Hâu, có rất nhiều việc phải dựa vào đàn ông. Rồi một ngày cô ấy cũng sẽ già đi, có thể ở bên nhà họ Mạc một thời chứ không thể bảo vệ họ một đời.
Vì vậy cô nguyện gặp nạn chứ không muốn để Mạc Phong xảy ra chuyện.
“Yên tâm đi, trong ấn tượng của tôi anh ấy chưa bao giờ thất bại. Trước đây cũng vậy, giờ cũng như vậy!”, Thương Hồng chậm rãi bước tới.
Nhược Hi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bầu không khí trở nên lao xao, mọi người bắt đầu nảy sinh đủ thể loại suy nghĩ. Sơn trang này mới vừa khai trương mà đã có người tới phá rồi.
Nếu anh thất bại thì sẽ khiến nhà họ Mạc mất mặt, địa vị thiếu đông gia của Mạc Phong cũng sẽ rớt thê thảm. Sau này sẽ càng khó cho anh khi làm ăn ở Giang Hải hơn.
Khiến anh mất mặt trước các gia tộc chính là mục đích của cuộc so đấu này.
“Ây da, xem ra lần này lành ít dữ nhiều rồi. Tôi từng nghe nói về Kim Hổ, trước đây khi còn trong quân đội hắn có thể giết chết người khác chỉ bằng một cú đấm đấy. Khỏe vô cùng, đấm chết cả một con bò cũng chỉ bằng một đấm luôn!”
“Ôi trời, vậy có còn là người nữa không? Một đấm đấm chết một con bò à…”
“Do gây tội nên sau đó bị đuổi ra khỏi quân đội, rồi được nhà họ Hứa giữ lại. Nghe nói giờ trở thành bảo vệ thân cận cho Hứa Đông Hải. Hứa Đông Hải chính là bố của Hứa Chí Minh!”