“Muốn bàn điều kiện à? Vậy thì phải đủ tiêu chuẩn trước đã mới được!", Mạc Phong khoanh tay nhếch mép.
“Cùng là dân giang hồ, tao có thể tha cho bọn mày, nhưng bọn mày cũng đừng ôm chuyện bao đồng. Giang Hải vẫn thuộc về mày, tao chỉ tới lấy chút đồ thôi, nếu đồng ý không đối đầu với bọn tao thì chuyện hôm nay tao cũng không so đo nữa!”
“…”
Ông nội nó! Thế này mà gọi là điều kiện sao? Bản thân anh lại bị uy hiếp ngay trên chính địa bàn của mình cơ đấy.
Mạc Phong nhổ toẹt một miếng nước bọt: “Xem kìa, ông có đang nói tiếng người không đấy? Ở địa bàn của tôi mà tôi phải bỏ qua cho ông sao? Có nhầm không?”
“Ha ha, vậy thì không còn gì để nói!’
“Đúng! Không còn gì để nói!”
Vụt!
Nắm đấm cực mạnh của ông ta lại dội tới với tốc độ cực nhanh.
Cú đấm lao thẳng tới mặc Mạc Phong, anh đưa hai tay ngăn trước ngực nhưng sức mạnh của cú đấm vẫn khiến anh bay bật ra phía sau mấy mét.
Sau khi bị đánh ra xa mấy mét, Mạc Phong lập tức điều chỉnh vị trí trong không trung. Chỉ một giây sau, mũi chân anh chạm đất rồi lập tức tung đòn phản công.
Trương Phong thấy vậy cũng vội vàng lao lên: “Thổ Hà Xa!”
Mặt đất chuyển động, đất đùn lên bọc lấy chân của tên đầu sỏ, nhưng trò này giờ giống như có cho vui vậy, vì với dương khí hiện tại của Trương Phong, hắn chỉ đủ để giữ mạng mình mà thôi.
Vương Thi đạp một chân gầm lên, đất bám trên chân ông ta rơi xuống.
Đúng lúc này.
“Càn Long Quyết!”
Trên người Mạc Phong phát ra ánh sáng màu vàng giống như một con rồng đang cuộn mình chuẩn bị lao tới.
Rầm.
Hai tay anh đấm mạnh vào cơ thể Thi Vương nhưng giống như đấm phải tấm sắt.
Keng.
Ngoài việc Thi Vương bị đánh bay ra thì ông ta chẳng sứt mẻ tí nào.
Lúc này Mạc Phong cũng bắt đầu cảm thấy cơ thể bị mất sức.
Về phía Trương Đình Ngọc thì anh ta đang chiếm thế thượng phong.
Anh ta lấy ra một cây quạt với những hình phù văn của Đạo gia. Chiếc quạt này có tác dụng khắc chế âm tà.
Hai hành thi động phải cây quạt bỗng phát ra tiếng xẹt xẹt như lửa cháy.
“Xích Diễm!”
Trương Đình Ngọc vung cây quạt trong tay, một con rồng lửa phóng ra.
Nó lao thẳng về phía nữ hành thi khiến cô ta bốc cháy. Lão già thấy vậy lập tức lùi lại mất mét để giữ khoảng cách.
“Bọn tao đang ở Giang Hải, cũng chẳng phải ở Thục Châu, hà tất phải cạn tàu ráo máng như vậy?”, lão già nhìn anh ta gầm lên, đôi mắt lão ánh lên vẻ sợ hãi.
Rõ ràng là lão kiêng dè khả năng của Trương Đình Ngọc. Khí ẩm và âm khí ở đây không ảnh hưởng chút nào tới anh ta.
Trước đó Trương Phong cũng hết sức lợi hại, nhưng sau vài hiệp đấu thì dương khí của hắn giảm rõ rệt.
Mạc Phong dùng tay không giao đấu với Thi Vương. Tiếng va chạm của những cú đấm tạo thành tiếng vang nặng nề trong không gian.
….
Lúc này trên đường quốc lộ.
Mấy viên cảnh sát chạy ra khỏi rừng cây.
“Ba năm kể từ ngày tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, không phải chúng ta đang mơ đấy chứ?”, một người đàn ông để râu thở hổn hển.
Tần Lam quay lại nhìn vào rừng cây âm u gần đó. Thi thoảng cô còn nhìn thấy vài luồng sáng màu vàng lóe lên, nhưng hơn cả vẫn là âm khí đen kịt bao trùm không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Một đoàn năm người, giờ chạy ra chỉ còn là người chết.
“Đội trưởng…”
“Đội trưởng!”