Cô gái tức giận thở hổn hển nhưng lại không dám hét to, bởi vì cô dám chắc gã này nói được là sẽ làm được.
Mấu chốt là Mạc Phong đang chĩa một cây kim bạc về phía cổ của cô, chỉ cần cô phản kháng là cây kim sẽ đâm vào động mạch ngay.
“Đối phó với phụ nữ ấy mà, có hàng trăm cách khiến cho cô ấy trở nên ngoan ngoãn!”, anh nhếch miệng cười lạnh lùng.
Cô gái cũng không hề tỏ ra sợ hãi: “Anh có biết tôi là ai không?”
“Cô là ai?”
“Tôi là Lục Ngữ!”
“Chưa nghe thấy bao giờ!”
“…”
Nhưng Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh thì tái mặt: “Lục Ngữ sao? Là cháu gái của ông cụ Lục à?”
Lúc này Mạc Phong cũng bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, thầm nhủ mẹ kiếp sao lại gặp phải chuyện này chứ? Sao cứ dính với nhà họ Lục thế này!
“Hừ! Biết thì tốt. Nếu để tôi nói với ông nội thì các người sẽ biết thế nào là lễ hội đấy!”, Lục Ngữ trừng mắt đầy tức giận: “Đồ lưu manh, biết điều cho tôi!”
Lúc này hai tay Mạc Phong đang ôm eo cô ấy, mà đúng là eo mềm mại thật.
Tống Thi Vũ nhìn vào gương rồi kêu lên: “Lúc nào rồi mà còn đùa được! Phía sau đuổi theo rồi kìa!”
Quả đúng như vậy, nhìn vào gương chiếu hậu anh thấy mấy chục chiếc xe đang đuổi sát nút, cách chưa tới một trăm mét.
Anh cũng không do dự, cứ để Lục Ngữ ngồi lên đùi mình rồi vội vàng khởi động xe: “Ngồi chắc vào, nếu mà đụng đầu thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Đúng là ông trời giúp mình, mắt nhắm mắt mở thế nào lại bắt được cháu gái ông cụ Lục. Đây đúng là một con át chủ bài, có cô ta trong tay, chắc chắn đám người phía sau sẽ phải kiêng dè anh thêm vài phần!
Bây giờ anh đã biết vì sao những người trên đường kia không ngăn mình lại, có lẽ vì nhận ra chiếc xe này.
“Anh lái chậm một chút! Tôi buồn nôn!”
Lục Ngữ kêu lên.
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh cố mím môi chịu đựng, nắm chặt tay vịn trên xe, cố không hét lên để tránh khiến Mạc Phong cảm thấy áp lực hơn.
Mặc dù Lục Ngữ buồn nôn nhưng Mạc Phong không hề giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc.
Bên trong chiếc xe phía sau.
Một người đàn ông lực lưỡng gá khẩu 98K trên vai, dùng kính ngắm nhắm chuẩn vào vị trí tay lái.
“Không đúng!”
Người đàn ông lái xe lầm bầm với vẻ hoài nghi: “Có gì mà không đúng!”
“Sao vị trí tay lái lại có hai người ngồi vậy? Hơn nữa, biển số xe KB8888 sao trông quen thế!”
“Ông nội nó! Là xe của cô Lục!”
“…”
Rõ ràng là đám người này cũng đã nhận ra biển số xe. Trước đây Lục Ngữ đã bỏ ra mười triệu tệ để mua được biển số này. Phàm là những người ở duyên hải thì đều từng nghe nói về điều đó.
Truyện đang được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.