Chương 69
Thật lâu sau khi hai người rời đi, Hắc Sát mới run rẩy bước tới nhìn Tần Lam và cười khổ: “Cảnh sát Tần, người đón tôi… Vẫn chưa tới à?”
“Anh sao?Anh phạm biết bao nhiêu tội rồi mà còn cảm thấy mình có thể ra ngoài à?”, Tần Lam liếc nhìn hắn hừ một tiếng.
Hắc Sát tự tới đầu thủ khiến Tần Lam thấy cũng khá bất ngờ.
Đương nhiên hắn chủ động tới đầu thú cũng là vì Trần Thiên Long đã đảm bảo với hẳn một số thứ.
Vì vậy trước ngày Mạc Phong vào đây, hắn đã tự tới đồn đầu thú. Trần Thiên Long hứa với hắn chỉ cần mọi việc giải quyết xong xuôi thì ngày hôm sau sẽ tới đón hắn.
Hơn nữa còn đưa hết số tiền còn lại cho hắn nên hắn mới chạy tới đây đầu thú.
“Ý của cảnh sát Tần là gì? Ông chủ của tôi đâu?”, hắn cũng có dự cảm là mọi chuyện có vẻ không ổn nên vội vàng hỏi lại.
Lúc này, Hắc Sát móc một chiếc điện thoại mini từ trong túi ra khiến Tần Lam hết hồn.
Không ngờ cha nội này còn giấu món đồ công nghệ này. Chiếc điện thoại chỉ nhỏ cỡ ngón tay cái.
Tần Lam cũng không cản hắn, mà ngược lại để hắn gọi.
“Alo? Ai thế?”, giọng nói uể oải của Trần Thiên Long từ đầu dây vọng tới.
Hắc Sát vui mừng cuống cuồng nói:
“Ông chủ, sao ông vẫn chưa cho người tới đón tôi vậy?”
“Đón cậu? Mọi việc xong cả chưa?”
Nghe thấy vậy, Tần Lam lập tức chau mày. Cô dỏng tại lên nghe như sợ để tuột mất thông tin.
“Xảy… Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì vậy tôi.”, Hắc Sát cảm thấy khó xử, cũng không biết phải giải thích thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Trần Thiên Long ở đầu dây bên kia lập tức gầm lên: “Thứ ăn hại, kêu khử một thằng mà làm không xong, vậy tôi còn cần cậu làm quái gì!”
Tần Lam giật điện thoại: “Trần Thiên Long, ông cũng đừng vui mừng sớm quá! Đừng để tôi tìm được chứng cứ, nếu không kết cục của ông còn thảm hơn con trai ông đây!”
Phì…
Có thể nghe thấy tiếng hít sâu của Trần Thiên Long ở đầu dây bên kia: “Hắc Sát, tôi đã sai! Cậu không chỉ là một thằng ăn hại mà còn là đồ ngu! Gọi điện thoại cho tôi ngay trước mặt cảnh sát! Tự cầu phúc đi, với những việc mà cậu đã phạm phải những năm qua thì có bắn cả chục lần cũng không đủ đâu!”
Bụp…
Tút tút tút…
Điện thoại bị tắt máy.
“Mẹ kiếp…. Tên khốn này chơi tôi à!”, Hắc Sát co giật khóe miệng, tức giận gầm lên.
Vì tối qua bị Mạc Phong đánh no đòn nên trên mặt toàn vết thương, khẽ cử động là đau tới mức muốn thét lên.
Tần Lam cũng không rảnh mà đi gây nhau với hắn: “Ngoan ngoãn ở đây đi, đừng tưởng cửa bị hỏng là có thể ra ngoài được. Ai mà dám chạy lung tung để tôi biết được thì hậu quả thê thảm lắm đấy!”
“Chị Lam à, có gì từ từ nói, tôi phải tố cáo ông sếp của tôi. À không! Tố cáo Trần Thiên Long!”, Hắc Sát chộp lấy tay cô ấy và vội vàng nói.
Ầm…
Nhưng một giây sau hắn đã bị Tần Lam vứt ra phía sau hai mét.
“Đối với kẻ xấu đa đoan thì tự khắc có công lý xử lý ông ta! Anh tự lo cho mình đi!”, Tần Lam ném lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.
Cô ấy để lại Hắc Sát với vẻ ngơ ngác, khóc không ra nước mắt.
Tại một quán café bên bờ nam Giang Hải, Lý Phong ngồi đối diện Mạc Phong.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu nhưng không hề lên tiếng.
Cuối cùng thì người nhân viên phục vụ đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Xin hỏi, hai anh muốn uống gì ạ?”
Mạc Phong ngoắc tay, cười nói: “Một cốc Devil’s eye, hai cốc Vodka! Ngoài ra một phần bít tết chín tái, thêm một con tôm hùm gần hai cân, thêm chút bào ngư gì đó. Tiền thì anh không phải lo, anh ta sẽ trả!”
“Cho tôi một phần giống anh ta là được!”, Lý Phong gật đầu cười nói đầy hào phóng.
Nhân viên phục vụ cung kính gật đầu rồi quay người rời đi.
“Anh đang trong giờ làm đấy? Dám uống rượu cơ à? Không sợ về phải viết kiểm điểm sao?”, Mạc Phong lạnh lùng nói.
Rõ ràng là lời nói của anh chứa đựng oán hận và sự không hài lòng đối với Lý Phong.
Lý Phong cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ngay ý tử. Có điều anh ta vẫn giữ nụ cười phong độ: “Lâu lắm rồi mới gặp lại, mùi máu trên người anh nhạt đi nhiều đấy nhỉ!”
“Ha ha, chẳng phải là nhờ phúc của anh Lý sao, đã không bắt tôi phải chết trong trận chiến đó! Nên bây giờ có cơ hội được sống những tháng ngày của một người bình thường rồi!”, Mạc Phong bĩu môi.
Trong cuộc càn quét châu Âu, khi đã tới cửa ải cuối cùng thì đội White Shield đã giữ lại đồ dùng ba ngày của bọn họ với lý do là họ đột ngột hành động sai phương hướng.
Mạc Phong và đồng đội của anh bị nhốt trong núi mấy ngày, không hề có thức ăn nước uống. Nếu như không phải giữa chừng đổ một trận mưa cứu mạng thì e rằng toàn đội đã bị tiêu diệt trong lần hành động đó rồi.
Và người hạ mệnh lệnh năm đó là Lý Phong.
Thế nên anh mới có mâu thuẫn gay gắt với tên này. Vào giây phút quan trọng nhất lại giữ hết đồ của người ta, một giây một phút cũng đủ để quyết định việc sống chết của một người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Mặc dù chuyện đã qua từ lâu nhưng nghĩ lại tình hình khi đó, bị ép tới mức phải ăn cả giun mà bây giờ Mạc Phong vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi đây ăn uống với anh ta là đã nể mặt lắm rồi.
“Chuyện đã qua lâu rồi mà sao anh vẫn chưa buông vậy? Không phải tôi đã giải thích rồi sao, khi đó tôi cũng không rõ tình hình. Hơn nữa, kẻ địch bao vây bên ngoài, đồ cũng không đưa vào được!”, Lý Phong khẽ thở dài lắc đầu.
Tóm lại là ai cũng có lý do của mình.
Mạc Phong cũng chẳng buồn nghe anh ta giải thích bèn phất tay: “Nói đi, tìm tôi có việc gì? Thông tin của đội White Shield cũng nhanh nhạy đấy nhỉ, tôi mới vừa về nước đã bị anh biết rồi!”
“Từng một thời thét ra lửa, giờ lại làm bảo vệ, anh không cảm thấy phí phạm sao?”, Lý Phong cười đều.
Lý Phong nói vậy là Mạc Phong biết ngay anh ta có ý gì. Có lẽ là gặp khó khăn gì đó nên định nhờ anh giúp đỡ.
“Dừng dừng dừng! Bây giờ tôi thích sống cuộc sống bình thường. Bảo vệ thì làm sao, đừng khinh thường bảo vệ chứ. Tôi dựa vào đôi bàn này kiếm tiền đấy, chẳng có gì phải xấu hổ!”, Mạc Phong trợn mắt tức giận nói.
Lý Phong cũng là người tinh ý, thấy Mạc Phong không muốn bàn về chuyện đó thì cũng không tiếp tục nữa.
Với tính khí của Mạc Phong nếu tiếp tục nói về chuyện anh không thích, nhẹ thì anh sẽ quay người bỏ đi, mà nặng thì sẽ ra tay đánh người.
Đối diện với một người đàn ông khiến bất kỳ ai trong thế giới ngầm châu Âu cũng phải kiêng dè khi nghe danh, anh ta cảm thấy xác suất thắng chẳng có bao nhiêu.
Thế là anh ta vội vàng đổi chủ đề: “Kiếm tiền dựa vào mình đương nhiên chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng chuyện tôi nói sau đây có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy có hứng thú đấy!”
“Không, tôi chả có hứng thú đầu, nên anh đừng nói. Ăn xong thì đường ai nấy đi. Anh cứ làm quản lý của đội White Shield, tôi làm bảo vệ quèn! Nước sông không phạm nước giếng, vĩnh viễn không gặp lại nữa!”, Mạc Phong lập tức phất tay ngăn lại.