Rất khó có người không gần người đẹp, cũng rất khó có người không ham tiền tài.
Chín mươi chín phần trăm đều không làm được, có rất nhiều chuyện mọi người đều không làm được, cho nên cho rằng chuyện như vậy không tồn tại là chuyện đương nhiên.
Bây giờ xem ra người tu đạo này không tốt như Mạc Phong tưởng tượng, khó trách khi sư phụ anh không muốn bước trên con đường này, người tu đạo phải lục căn thanh tịnh, còn không được sát sinh. Người ta dùng dao chém mình còn phải đi giảng đạo lý với người ta.
Sau khi ba người áo đen rời đi, Mạc Yến Chi thở dài: "Mấy đứa về trước đi, bố đuổi theo Hoàng Phổ Man Ngưu, lấy lại ngọc bội!"
Vừa định quay người lại, Mạc Phong đã ngăn lại: "Không cần!"
"Hả? Không cần? Ngọc bội kia có liên quan đến sinh tử của nhà họ Mạc chúng ta đấy, cũng liên quan đến sinh tử của cả giang hồ. Nhất định phải mang về!"
"Ngọc bội kia hắn có lấy đi cũng vô dụng!"
"..."
Đúng lúc này, Mạc Phong lấy trong túi ra một nửa ngọc bội, chính là nửa dương của viên ngọc.
"Hả? Không phải nó bị tên đó cướp đi rồi sao?", Nhược Hi ngạc nhiên nói.
Anh đưa ngọc bội cho bố mình, cười khinh khỉnh: "Hoàng Phổ Man Ngưu chỉ lấy một nửa thôi. Thứ hắn cướp được trên người con là giả!"
Mở quần áo ra, bên trong có treo mấy ngọc bội giống hệt nhau. Hàng giả và hàng thật có thể được phân biệt bằng cách cân lên, hàng thật thì nặng hơn một chút.
Để đề phòng, anh đã chuẩn bị từ lâu.
Chỉ là một nửa ngọc bội của Mục Thu Nghi đã bị lấy đi, nhưng chỉ có một nửa, Hoàng Phổ Man Ngưu lấy đi cũng vô dụng, cho nên hắn nhất định sẽ quay lại tìm Mạc Phong.
…………
Lúc này ở ngoại ô Giang Hải.
Hoàng Phổ Man Ngưu phi nước đại, thế này mới nhanh chóng đến ngoại ô thành phố.
Quay lại nhìn xung quanh, hắn thở phào nhẹ nhõm khi không có ai đuổi theo.
"Hừ! Nhà họ Mạc! Chúng mày tuổi gì đấu với tao? Đợi đến khi tao vào được Càn Lăng tìm được thứ đó, thiên hạ sẽ là của tao! Tất cả đều là của tao, phụ nữ, của cải, tao muốn gì cũng được! Hahahaha!", Hoàng Phổ Man Ngưu ngửa mặt lên trời, cười lớn.
Hắn kết hợp hai mặt ngọc bội lại với nhau ở dưới ánh trăng: "Để tao xem nào, bản đồ này rốt cuộc ở đâu nào!"
Người ta đồn rằng chỉ cần hai mặt ngọc bội này được đặt cùng nhau rồi để dưới ánh trăng, nhờ ánh trăng hội tụ lại trên mặt ngọc bội, là có thể hiện ra những điều ẩn chứa trong chúng.
Bởi vì nghe nói có một bản đồ kho báu được cất giấu trong đó, mà bản đồ này là đường đến Càn Lăng.
Có ba ngôi mộ lớn ở Hoa Hạ không thể mở hoặc không thể tìm thấy, thứ nhất là lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, thứ hai là Càn Lăng của Võ Tắc Thiên và thứ ba là lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn.
Đặc biệt là lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, không những không mở được mà còn không tìm được.
Khi xây xong lăng mộ, đã tìm hai con lạc đà, một đực một cái, sau đó lạc đà cái bị giết ngay trước cửa mộ, máu loang lổ trước cửa.
Người ta nói rằng chỉ có con lạc đà đực mới có thể tìm thấy lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn trên sa mạc, nhưng bao nhiêu năm như vậy, con lạc đà đực đã chết từ lâu nên ngôi mộ này luôn là một bí ẩn.
Lăng của Tần Thủy Hoàng chứa đầy bẫy đến nỗi không ai dám đào, Càn Lăng thì không thể đào được, xung quanh đều là nham thạch, thậm chí cho bom vào cũng không nổ. Không tìm thấy lối vào thì cả đời này đừng mơ mà vào được. Bao nhiêu kẻ trộm mộ đi đến Càn Lăng đều tay trắng trở về.
Giang hồ đồn đại rằng tổ tiên nhà họ Mạc này là một vị quan lớn của nhà Đường, sau đó bị đày đến đây để trở thành người canh giữ lăng mộ, đời đời kiếp kiếp canh giữ bí mật này.
Chỉ là những năm gần đây, công việc của người trông coi lăng mộ căn bản đã nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà họ Mạc, sớm đã bị bên trên độc chiếm, sau khi nghiên cứu nhiều phương pháp cũng không thể mở được Càn Lăng.
Tổ tiên nhà họ Mạc vốn là người canh giữ lăng mộ, nên nhất định biết lối vào, vì khắp nơi đều là tường đá, rất có thể lối vào bây giờ chỉ là đồ ngụy trang!
Lối vào thực sự nằm ở nơi khác. Quy mô của Càn Lăng lớn hơn nhiều so với mô tả trong máy tính.
Không nói tới vàng bạc trang sức nhiều vô kể, quan trọng nhất chính là bảo vật ẩn chứa bên trong, cũng là “Trường Sinh Quyết”, một tuyệt phẩm!