Xem ra không phải tất cả mọi người đều thích bất tử. Mạc Phong cũng không thích. Theo anh bất tử không phải là may mắn mà là một sự trừng phạt.
Có lẽ đám người kia ra tay với nhà họ Mạc vì những thứ hữu danh vô thực. Vì họ nghĩ nếu họ có được tài sản của nhà họ Mạc, lại thêm Trường Sinh Quyết thì chẳng phải là sẽ có được giang hồ sao?
Tần Thủy Hoàng cũng từng có suy nghĩ như vậy. Một đời làm đế vương mà ông ta cũng không thành công thì người thường sao có thể? Minh quân Lý Thế Dân cũng đã tu tiên luyện đạo nửa đời còn lại của mình vì điều đó. Ông làm vậy không sai nhưng sai ở chỗ đặt hi vọng của mình vào đan dược.
Thầy luyện đan giỏi cần rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra được một hoặc vài viên. Thầy luyện đan thông thường thì trộn rất nhiều loại vật chất vào để múa rìu qua mắt thợ. Người sử dụng một thời gian dài sao có thể không chết được.
Trong lịch sử, những người muốn trường sinh bất tử đều có kết cục rất thê thảm. Vì vậy giấc mơ trường sinh bất tử là giấc mơ mà nhiều người không dám nghĩ tới.
Ấy thế mà có quá nhiều gia tộc lao vào truy sát nhà họ Mạc chỉ vì số tài sản trong lăng mộ cũng như công pháp tu luyện Trường Sinh Quyết.
“Vậy miếng ngọc có tác dụng gì ạ?”, Mạc Phong suy nghĩ rồi buột miệng.
Mạc Yến Chi ngây người một lúc rồi lên tiếng: “Là chìa khóa mở lăng mộ, cũng là bảo bối để áp chế quái vật. Ngọc Âm Dương có từ khi gã đó tồn tại, được tạo ra để áp chế con quái vật đó! Sao thế, không phải là con…”
“Con…”
Bố là người vô cùng thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Mạc Phong là ông đoán ra ngay.
Anh đành phải thuật lại câu chuyện trước đó.
Sắc mặt Mạc Yến Chi đanh lại.
“Con sẽ tới nhà họ Tào lấy đồ về!”, Mạc Phong nói chắc như đinh đóng cột.
Lúc này Mạc Yến Chi bỗng quay đầu khẽ quát: “Trốn ở đó cũng được một lúc rồi, mau ra đi!”
Vụt!
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng trên lan can phía sau. Khách sạn này cao hơn ba mươi tầng, từ mặt đất lên cũng hàng kilomet vậy mà mẹ kiếp, kẻ đó lại dám đứng trên lan can, đúng là ăn gan hùm!
“Đêm hôm không ngủ lại đứng đây nghe bố con tôi nói chuyện là có ý gì vậy?”, Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng, trầm giọng.
Xem ra người này đã đứng đây rất lâu rồi. Vậy mà giờ Mạc Yến Chi mới phát hiện ra. Nếu bố không lên tiếng thì Mạc Phong cũng chẳng hề biết có kẻ đứng sau lưng bọn họ. Nếu người này có ác ý thì sao họ kịp trở tay.
“Tôi không phải kẻ địch, cũng không phải cố ý nghe bố con ông nói chuyện. Đại nạn sắp tới mà nhà họ Mạc có được khí chất như vậy thì đúng là vượt xa những gia tộc khác. Tôi tới để trả lại các người một món đồ!", người mặc áo đen lạnh lùng lên tiếng.
Người này vừa mở lời là Mạc Phong lập tức nhận ra ngay. Đây chẳng phải là người đã cho anh xem bức tranh lúc trước sao?
Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng anh có thể nghe ra giọng nói là cùng một người.
“Thứ gì vậy?”, Mạc Phong vội vàng hỏi.
Vụt!