"Ồ, bây giờ anh mới biết em quan trọng à? Chả hiểu kiểu gì!", Thương Hồng quay đầu sang chỗ khác, hậm hực nói.
Mạc Phong quàng một tay ra ôm eo cô ấy: "Chẳng phải em lúc nào cũng quan trọng với anh sao? Ngay từ đầu đã vậy, mà sau này cũng vậy!"
"E hèm!"
Trương Phong và Triệu Vô Cực nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: "Anh Mạc, chúng tôi đi thu dọn đồ đạc trước đi! Hai người cứ tiếp tục nói chuyện nhé!"
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Mạc Phong nhìn bóng lưng của họ hét lớn: "Chờ đã! Hai người đừng về trước!"
“Anh không về với em sao? Nhược Hi nói rằng trưởng lão của rất nhiều gia tộc khác đều vùng vằng đòi gặp anh, bàn chuyện làm ăn thì ông chủ lớn là anh phải ra mặt trực tiếp mới được!”, Thương Hồng nghi ngờ nhìn anh.
Nhưng Mạc Phong vẫn lắc đầu như cũ: "Anh vẫn còn có việc rất quan trọng phải làm, đợi anh tìm được đồ sẽ về ngay!"
"Anh đang nói đến linh chi Lửa sao?"
Tuy anh không nói rõ nhưng Thương Hồng vẫn có thể đoán khá chính xác!
Việc quan trọng nhất khi đến Miêu Cương lần này là để tìm linh chi Lửa, chính vì lo lắng Mạc Phong sẽ gặp phải chuyện không may ở đây nên cô ấy mới bám dính lấy Giang Hiểu Hải, bắt cậu ấy nhanh chóng truy tìm tung tích của anh.
Nhưng bây giờ đại cục đã được giải quyết, người ở Nam Khương này đều coi anh như một quý tộc, tiểu tổ tông cũng không còn mối đe dọa nào nữa mà thậm chí còn hi vọng anh có thể giúp bọn họ khôi phục lại nền kinh tế của nơi đây!
"Được thôi! Vậy thì em và Tiểu Hải sẽ về trước, cũng may là máy bay của bọn em sắp hết nhiên liệu, ước chừng chỉ có đủ để cho hai bọn em bay về thôi!"
Sau khi tất cả mọi người đã nắm rõ lịch trình liền bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình, mặc dù mấy người Mạc Phong tạm thời không vội về luôn trong thời gian này nhưng họ vẫn phải thu dọn đồ đạc để lên đường đi tìm linh chi Lửa.
Buổi chiều, trong điện Mê Hồn của Nam Khương.
Sau khi Mạc Phong thu dọn đồ đạc, anh đi loanh quanh rồi đến nơi Khương Na ở, vừa tới cửa, một cô gái trẻ bước ra: "Anh là anh Mạc phải không?"
“Cô biết tôi sao?”, anh khó hiểu nhìn cô gái, chắc chắn rằng mình chưa từng gặp cô ấy bao giờ, lẽ nào vì anh giúp Nam Khương nên giờ ai ai cũng biết đến anh?
Cô gái lắc đầu: "Tôi không biết anh, nhưng ngài thiếu tư mệnh nói rằng hôm nay sẽ có người đến tìm cô ấy, cô ấy còn nói rằng người tới tìm mang họ Mạc! Nếu đúng là anh thì mời anh theo tôi vào trong, chủ nhân của tôi đã đợi anh lâu lắm rồi!"
"Chờ tôi á? Cô ấy biết tôi tới à?"
"..."
Khương Na mang đến cho anh cảm giác giống như Trương Phong, một người là Thần Côn, một người là Thần Bà!
Lúc trước khi ở trong tù, cô ấy có thể dựa vào tranh vẽ đoán được họ của anh, cũng có thể đoán được anh chính là quý nhân giải cứu Nam Khương.
Lúc đầu anh cũng không tin, nhưng tất cả những chuyện cô ấy nói đều đã ứng nghiệm, nên phải thừa nhận rằng thuật bói toán của Âm Dương gia không hẳn là thua kém đạo giáo.