Mạc Phong sẵn sàng không màng danh lợi để ở lại bên Mục Thu Nghi.
Đột nhiên Tô Nguyệt cảm thấy ngưỡng mộ Mục Thu Nghi. Sau khi ba người kia đều đi khỏi, cả đại sảnh mới yên tĩnh lại.
"Cậu Mạc, tôi vẫn còn chút việc, vậy tôi xin phép đi trước!", ông Tám nói chuyện với Mạc Phong một lát rồi cũng cáo từ, cố tình rời đi sau đám người Từ Mậu Thịnh.
Người ta đều là các ông lớn, nếu ông Tám đi ra cùng bọn họ thì người đời sẽ nghĩ rằng dạo này hội Thiên Long phất lên rồi, lại còn được kề vai sánh bước với các nhân vật lớn thế kia.
Dù cho có thể làm vậy nhưng ông Tám vẫn chọn rời đi sau bởi cho rằng khoa trương chẳng có tác dụng gì. Càng là người có bản lĩnh lại càng khiêm tốn.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại người nhà họ Tô và đại biểu của các tông phái thuộc tông hội Thiên Long. Điều duy nhất thay đổi là ánh mắt của đám người kia nhìn Mạc Phong và Tô Nguyệt.
Không còn giống lúc trước khi bọn họ nghĩ Tô Thanh Hà qua đời là Tô Nguyệt không còn chỗ dựa.
Một người đàn ông có thể điều động cả bang Hắc Long và người của ba gia tộc lớn tại Giang Hải như Mạc Phong, đám lâu nhâu như bọn họ không thể chọc vào.
Nếu Tô Nguyệt thực sự lên nắm quyền lãnh đạo hội Thiên Long thì những kẻ khoác lác trước kia không phải sẽ gặp báo ứng sao?
"Anh có muốn ở lại ăn cơm không?"
Tô Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm tình nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong khẽ vuốt tóc cô đáp: "Hôm nay tôi phải về, rất lâu không về nhà nấu cơm cho họ rồi".
"Được rồi...", Tô Nguyệt thất vọng cúi xuống rồi khẽ gật đầu.
Nhưng lúc này, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, ngoài hơi ấm từ bàn tay Mạc Phong ra thì còn có một thứ khác nữa.
"Đây là...", Tô Nguyệt nghi hoặc nhìn anh hỏi.
Mạc Phong kề sát vào tai cô dịu dàng cười, nói: "Khi nào cần thì đốt nó lên, tôi sẽ đến bên cạnh cô!"
"Lúc nào cũng được sao?"
"Lúc nào cũng được!"
"Vậy cho tôi thêm vài lá đi".
"..."
Loại bùa Truy Tâm này làm gì có nhiều như vậy. Cái này là do lần trước Mạc Phong tới chỗ Thường Vân Sam tìm đan dược thì tình cờ thấy bùa Truy Tâm này, bên trên còn ghi cách dùng nên anh mới chôm một lá về xem thử.
Hơn nữa ở trong phòng của Thường Vân Sam lúc đó, anh chỉ tìm thấy duy nhất một lá bùa này.
Vốn dĩ Mạc Phong định dùng nó vào việc khác, nhưng nay xét thấy sự an toàn của Tô Nguyệt quan trọng hơn nên anh đã đưa cho cô. Bởi lẽ trước đó hành động của họ đã khiến một số kẻ ghi thù trong lòng nên rất cần đề phòng.
Nếu Mạc Phong đoán không lầm thì chắc chắn có kẻ đang bồn chồn không yên rồi.
"Nhớ kỹ, chỉ được phép sử dụng vào tình cảnh hiểm nghèo, lúc bản thân gặp nguy hiểm!", Mạc Phong khẽ nói thầm vào tai cô.
Tô Nguyệt lặng lẽ gật đầu đáp: "Vậy bao giờ anh mới chịu bỏ tay tôi ra?"
"Đây..."
Mạc Phong cười ngượng ngùng rồi vội vã thả bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của Tô Nguyệt ra.
Mạc Phong ở lại thêm lát nữa rồi cũng ra về.
Vốn Tô Nguyệt định đưa anh về, nhưng do ông nội mới mất, trong nhà còn biết bao nhiêu chuyện cần giải quyết nên cô đành để Mạc Phong tự về.
Nhà họ Tô hiện giờ âm thịnh dương suy, bác Cả bác Hai gì đó đều không có nhà nên bao nhiêu trách nhiệm đổ dồn lên vai Tô Nguyệt.
Có lẽ đám người này cũng khôn lỏi, biết lúc nào không nên ra mặt để bảo vệ bản thân. Thế nên ngay cả khi ông cụ Tô chết họ cũng không quay về.
Gọi điện thì cũng luôn miệng nói là đang đi đường. Đã hai ngày rồi, dù là ở nước ngoài thì đúng ra cũng phải về tới nơi rồi chứ. Mà người vừa mất lại còn là bố bọn họ chứ nào phải ai xa lạ.
Rất nhiều người thấy đến cả đám đàn ông nhà họ Tô cũng không muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm nên càng coi thường Tô Nguyệt, cho rằng ông nội mất xong thì cô chẳng còn chỗ dựa.
Ai mà ngờ được từ đâu lại nhảy ra một Mạc Phong?
Hơn nữa Mạc Phong này còn lợi hại đến nỗi ba gia tộc lớn của Giang Hải cũng phải nể, điều đó khiến đám người kia cũng phải dè chừng.
...
Mạc Phong vừa về đến biệt thự Nam Sơn, mới tới cửa đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Bước vào nhà thì phát hiện ra mấy cô gái kia đều đang tụ tập trong bếp. Người thì xào đồ ăn, người thì bóc tỏi, người thì rửa bát, người thì xới cơm, phân bố lao động khá khoa học.
Thế nhưng lại thiếu mất một người là Bạch Doanh.