Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh và cả Châu Phi cũng mỉm cười. Mộ Dung Trầm Chương thì vẫn cố giữ vẻ khách quan.
Có lẽ họ cũng đang mở cờ trong bụng, chỉ là không tiện thể hiện ra, hơn nữa bọn họ sớm đã không chịu nổi cái tính khí mất nết của Tưởng Minh Xuyên rồi.
Nhất là ở địa bàn của mình mà lại có thái độ như vậy thật khiến người khác khó chịu, thậm chí họ còn thầm nhủ sao Mạc Phong vẫn chưa tới, không biết có phải là sau khi từ duyên hải trở về thì Mạc Phong trở nên nhát gan hơn rồi không.
Giờ xem ra không phải, gã này vẫn là chính mình, vẫn cứng đầu như vậy, bất kể đối phương là ai thì cũng phải đấu khẩu đã rồi muốn làm gì thì làm.
Có lẽ cũng chỉ có anh mới dám lăng nhục nhà họ Tưởng như vậy.
Bầu không khí trên nên lạnh lẽo, rõ ràng là Tưởng Minh Xuyên đang tái mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn tái mét vì bị Mạc Phong chọc tức.
“Anh vừa nói cái gì! Nhà họ Tưởng không là gì sao? Ha ha, đúng là không là gì, cũng chỉ đáng giá vài trăm tỷ thôi!”, Tưởng Minh Xuyên ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng khi nói vậy
Mạc Phong vẫn nhún vai cười lạnh lùng: “Vậy anh lấy hàng trăm tỉ ra đây tôi xem nào, đừng nói là hàng trăm tỷ tới một tỷ có khi cũng chẳng điều động nổi ấy chứ!”
Nghe thấy vậy Tưởng Minh Xuyên lập tức tái mặt.
Từ Giai Nhiên rất giỏi nhìn mặt người khác. Thấy sắc mặt hắn bất thường bèn chất vấn: “Ồ! Cậu Tưởng định chơi Thái Cực quyền với bọn tôi à? Tay không bắt giặc sao?”
“Cô…Cô đừng nghe anh ta nói linh tinh, giá trị nhà họ Tưởng như thế nào mà cô lại không biết sao? Tìm trên mạng thấy đầy ra đấy!”, Tưởng Minh Xuyên vội vàng giải thích.
Lúc này Châu Nhược Niên đặt bút xuống, lẳng lặng nhìn tình hình và cảm thấy có gì đó không ổn.
“Giá trên thị trường không phải là tất cả, giống như ngôi nhà anh có giá một trăm triệu anh có thể tùy ý bán được sao?”, Từ Giai Nhiên lại chất vấn.
Mạc Phong đặt tài liệu cầm trong tay xuống: “Nhìn đi, đây là lỗ hổng tài chính tháng trước của nhà họ Tưởng, cùng với nhứng khoản nợ ở nước Mễ và châu Âu. Tất cả những con số thống kê trên đó đều vượt quá ba tỷ.
Mặc dù ba mươi tỷ này chắc chắn nhà họ Tưởng có thể trả được, nhưng nhất định nguồn vốn sẽ bị giới hạn.
Cho nên trước đó hắn nói góp vốn cho mỗi nhà ba tỷ có lẽ là thật. Nhưng tiền sẽ được góp dần, chứ không phải một lúc lấy ra hết chín tỷ vốn lưu động.
"Anh...! Ha ha, quả là tôi đã quá xem thường anh. Anh lấy được tài liệu này thì cũng coi như có chút bản lĩnh!", Tưởng Minh Xuyên xắn tay lên hừ lạnh một tiếng rồi đáp.
Mặc dù đây cũng không phải việc gì quá cơ mật nhưng hắn không ngờ Mạc Phong lại để ý tới chuyện này, lại còn có năng lực điều tra ra một cách kỹ càng như vậy. Mạc Phong có thể chỉ ra được Tưởng Minh Xuyên đang nợ tiền những ai, nợ bao nhiêu tiền một cách vô cùng rõ ràng.
Cứ như là đi lục lọi phòng tài vụ của nhà họ Tưởng vậy! Xem ra trước khi hắn đến Giang Hải đã không kịp sắp xếp mọi việc chu toàn, chưa đánh giá đúng năng lực của Mạc Phong.
Từ Mậu Thịnh khẽ cau mày, cười nhẹ nói: "Cậu Tưởng, tại sao trước đây cậu không nói thẳng rằng tập đoàn Tưởng Thị hiện giờ vẫn còn nợ hơn ba chục tỷ?"
"Việc đó quan trọng lắm sao? Làm gì có ai làm ăn mà không nợ? Nhà họ Từ các ông không nợ ngân hàng sao? Quy tắc bên trong chắc các ông phải rõ hơn tôi chứ, có ba chục tỷ mà nhà họ Tưởng chúng tôi không trả được chắc? Tập đoàn Tưởng Thị nằm trong top 500 tập đoàn mạnh nhất thế giới, dù cho là nợ hai trăm tỷ thì cũng đã sao, nhà họ Tưởng chúng tôi vẫn sẽ được bên trên bảo vệ. Có bệ đỡ vững chắc như vậy thì các người còn cần do dự sao? Đúng là trò cười!", Tưởng Minh Xuyên nói giọng châm chọc.
Nữ thư ký nãy giờ đứng bên cạnh trầm mặc không nói không rằng lúc này cũng mỉm cười nói: "Nếu các vị lo lắng nhà họ Tưởng không thể lập tức lấy ra ba tỷ vốn lưu động để hợp vốn với các vị thì chúng tôi có thể cho các vị thêm 1% cổ phần của tập đoàn chúng tôi. Chỉ cần đợi đến năm sau thì lãi sẽ lên tới hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu. Đây quả thực là ngồi không mà cũng được hưởng lợi!"
Rõ ràng cô thư ký này cũng là một tay lão luyện trong thương trường, rất biết cách nắm bắt tâm lý khách hàng. Quả nhiên cô gái được Tưởng Minh Xuyên trọng dụng cũng không phải người thường.
Mạc Phong lúc này lại đặt thêm một xấp tài liệu lên bàn, nói: "Mọi người tự mình suy xét đi!"
Từ Mậu Thịnh cầm xấp tài liệu lên xem: "Đơn hàng một tỷ, cái này... Bạch Như Nguyệt?"
"Đâu? Cho tôi xem với nào!", Mộ Dung Vân Long giật lấy đống tài liệu để xem tên người ký: "Quả thực là con dấu của cô Bạch, con dấu độc nhất vô nhị không thể làm giả!"
"Nhà họ Bạch mua một tỷ tiền dược liệu sao?", Châu Nhược Niên cũng không dám tin nên hỏi lại.
Mạc Phong ngồi bên cạnh cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn.
Truyện đang được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.