Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Người ở trong cuộc không bao giờ sáng suốt bằng người ngoài cuộc.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Từ Mậu Thịnh đã nhìn ra được những tính toán của anh, đó cũng là lý do tại sao người ta coi ông ta là một con cáo già.

“Ý bố là anh ấy muốn mượn dược liệu để lôi kéo tạo dựng thế lực của riêng mình?”, Từ Giai Nhiên hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Đây đương nhiên cũng là một phương pháp rất hay, không chỉ Mạc Phong là người được lợi, mà cả ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng đều được lợi.

Tất cả mọi người đều biết dược liệu của nhà họ Diệp là tốt nhất ở Hoa Hạ, ở tỉnh Ba Du cũng chỉ có Giang Hải mới có được quyền đại lý, hơn nữa còn là ba quyền đại lý cấp hai.

Đây là điều nhiều người thậm chí không dám nghĩ tới, vì vậy sau khi nghe được thông tin, rất nhiều gia tộc đều đã đến Giang Hải.

E rằng tối nay nhất định sẽ có nhiều gia tộc có mặt tại buổi đấu giá dược liệu.

Đương nhiên, Từ Mậu Thịnh cũng hy vọng thực lực của Mạc Phong sẽ ngày càng lớn mạnh, để sau này có thể thu được nhiều lợi ích hơn nữa.

Không chỉ nhà họ Từ, mà nhà họ Mộ Dung và nhà họ Châu cũng đang chuẩn bị cho buổi đấu giá dược liệu tối nay.

Buổi tối, tại câu lạc bộ “Quá Giang Long”.

Một thanh niên tóc vàng và một người đàn ông trung niên bước xuống xe, sải bước lên trên.

Đó là hai bố con nhà họ Vạn đến từ thành phố Kiềm Giang.

Người thanh niên trẻ với mái tóc màu vàng tên là Vạn Thanh Vân, còn người đàn ông trung niên này chính là bố hắn – Vạn Phúc Lộ, cũng là người nắm thực quyền của nhà họ Vạn.

"Câu lạc bộ Quá Giang Long! Ha ha, cái tên khá hay đấy, câu lạc bộ này của nhà họ Châu à?", Vạn Thanh Long nhìn tấm biển rồi cười giễu cợt.

Nhà họ Vạn ở Kiềm Giang và nhà họ Châu ở Giang Hải có mối quan hệ làm ăn với nhau, trong mắt họ, nhà họ Châu đã là một gia tộc lớn hùng mạnh ở Giang Hải rồi.

Nhưng Vạn Phúc Lộ lại kéo cánh tay hắn và trầm giọng nói: "Lát nữa đừng có ăn nói linh tinh. Nghe nói ông chủ của câu lạc bộ này thậm chí nhà họ Châu cũng không dám dây vào đâu. Chúng ta đến để mua dược liệu, lát nữa con xem thôi là được!”

Người con trai này của ông ta suốt ngày không có việc gì làm, ngoài việc chơi đùa với phụ nữ ra thì hắn không có mong cầu gì hơn.

Đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng hắn chỉ biết ăn chơi nhảy múa, từ sáng đến tối chơi bời nhàn rỗi. Không ít người cùng tuổi đã gặt hái được sự nghiệp to lớn, chỉ có hắn vẫn cứ gặm nhấm ở nhà.

"Coi bố nói kìa, con là loại người chuyên gây ra tai họa cho bố sao? Hơn nữa ở tỉnh Ba Du này còn có nhân vật nào to hơn nhà họ Châu nữa chứ, bố đừng có đùa!”, Vạn Thanh Vân ngoáy mũi cười khẩy nói.

Lần này ông ta đặc biệt dẫn theo con trai mình để cho hắn được ra ngoài mở mang tầm mắt, vậy nên ông ta tuyệt đối không để cho hắn gây tai họa. Hơn nữa đây là Giang Hải chứ không phải Kiềm Giang.

Giang Hải được coi là một đô thị lớn quốc tế hóa, còn Kiềm Giang chỉ là một thành phố thậm chí còn không có đường sắt hạng nhẹ.

Ở thành phố nhỏ loại năm đó, nhà họ Vạn cũng được coi là có chút tiếng tăm, nhưng ở Giang Hải thì họ chẳng là gì cả.

Bước vào đại sảnh họ thấy đã có nhiều người lục đục kéo nhau đến rồi.

Tất cả đều nhận được một email bí ẩn thông báo rằng có một cuộc đấu giá dược liệu ở Giang Hải, hơn nữa còn là những dược liệu quý hiếm.

Nhưng không ai biết người đứng ra tổ chức là ai, có người cho là nhà họ Châu nên không ít gia tộc đều là vì nhà họ Châu mà đến đây.

Cũng có người cho rằng đó là nhà họ Từ hoặc nhà họ Mộ Dung, nhưng khi họ đến Giang Hải, họ nhận ra rằng người tổ chức hoàn toàn không phải là ba nhà đó.

Lần này Mạc Phong đã mượn thế của ba gia tộc lớn ở Giang Hải để dụ những gia tộc nhỏ này đến Giang Hải.

Nói một cách thẳng thắn hơn là anh đã lợi dụng ba gia tộc này, nhưng chỉ cần họ được hưởng lợi từ việc này thì lợi dụng như thế cũng có sao?

Đây vốn là một trò chơi đôi bên cùng có lợi, Mạc Phong muốn các gia tộc bên dưới đó lấy dược liệu ở Giang Hải, khi nhu cầu quá lớn thì họ sẽ nhập hàng từ công ty dược liệu mà anh mới thành lập.

Giá mua sẽ bằng với giá nhập của nhà họ Diệp, nhưng lợi nhuận mà Mạc Phong có được có thể nhiều hơn của nhà họ Diệp.

Cơ sở dược liệu ở thôn Thập Lý có giá nhân công thấp nhất, hơn nữa căn bản không cần mất quá nhiều tâm sức. Chỉ cần trồng loại dược liệu này xuống là mấy ngày sau nó sẽ mọc điên cuồng như cỏ dại.

Khác với nhà họ Diệp, tuy họ cũng có cơ sở dược liệu nhưng chi phí nhân công, công chăm sóc, các chi phí khác cộng lại cũng thành một khoản chi rất lớn, còn phải để ý xem dược liệu trồng có bị bệnh không, màu sắc có tươi sáng hay không.

Vì thổ nhưỡng đặc biệt của thôn Thập Lý nên anh không cần lo lắng về những vấn đề này, điều mà Mạc Phong lo lắng chỉ là làm sao để bán được loại dược liệu này nếu nó phát triển quá nhanh!

Nhìn thì có vẻ như đang giúp ba gia tộc đó thu hút khách hàng, nhưng thực tế là đang giúp đặt nền móng cho chính bản thân anh.

Cuối cùng họ sẽ phát hiện ra người chiến thắng cuối cùng chỉ có Mạc Phong, ba gia tộc lớn kia chẳng qua chỉ là làm thuê cho anh mà thôi.

Hơn tám giờ tối.

Đại sảnh đã chật cứng người, ba gia tộc lớn ở Giang Hải đều có mặt đông đủ.

Nếu như Mạc Phong đã giao toàn quyền về chuyện này cho Thương Hồng, anh sẽ không dễ dàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ít nhất là không phải bây giờ.

Anh ngồi trong góc lặng lẽ hút thuốc, nếu anh không lên tiếng, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra anh.

Từ Giai Nhiên xuất hiện trong đại sảnh khiến nơi này bỗng chốc nhốn nháo hẳn lên.

Vì dù sao hôm nay cô ấy cũng mặc một chiếc váy đen viền ren vô cùng gợi cảm.

Trông giống như mặt trăng được bao phủ bởi những đám mây nhẹ, lại như tuyết bay phất phơ trong gió!

Vẻ ngoài này thu hút biết bao ánh mắt của những người đàn ông có mặt, nhưng cô ấy dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, vừa bước vào cô đã nhìn xung quanh. Sau một lúc không tìm thấy, ánh mắt cô liền hiện lên một vẻ thất vọng buồn bã.

Ánh đèn mờ đi...

Lúc này trong sảnh có tiếng giày cao gót vang lên, Thương Hồng từ sau hậu trường mặc váy đỏ bước ra.

Chà!

Nếu như vừa rồi Từ Giai Nhiên xuất hiện chỉ là ấn tượng mờ nhạt, thì dáng vẻ xuất hiện của Thương Hồng chính là một tảng đá rơi xuống mặt hồ khiến nước bắn lên tung tóe!

Mạc Phong thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

Hôm nay cô ấy thực sự rất xinh đẹp, nụ cười của cô dường như đã làm điên đảo trái tim của cánh đàn ông.

"Wow! Người phụ nữ này thật xinh đẹp! Còn đẹp hơn cả cô chủ Từ nữa!”

"Cô chủ nhà họ Từ đã đẹp rồi mà cô gái này còn yêu kiều hơn biết bao nhiêu. Nếu như tôi có được cô ấy một đêm, ngày mai chết cũng bằng lòng!”

"Ha ha, đừng có mơ mộng nữa, người phụ nữ như vậy có cho anh thì anh cũng không thuần phục nổi đâu. Nghĩ thôi là được rồi, khí chất này đâu phải kẻ phàm phu tục tử có thể chinh phục được?”

"Đẹp thật đấy, xem như cũng bõ công đến đây!”

"..."

Xét về khí chất thì Thương Hồng hoàn toàn áp đảo Từ Giai Nhiên, tuy cả hai đều thuộc tuýp người đẹp có khí chất, nhưng dù sao thì Thương Hồng cũng là một người phụ nữ từng trải qua những cảnh tượng lớn hơn, cả về tầm nhìn lẫn tài ăn nói đều hơn hẳn rất nhiều người phụ nữ bình thường.

Nếu thực sự muốn so sánh Thương Hồng với ai đó, có lẽ chỉ có Diệp Đông Lâm của Bắc Khâu, hoặc kiểu phụ nữ giống như Như Nguyệt ở phía Nam hay Khả Di ở phía Bắc mà thôi.

Mạc Phong có thể nhận được sự giúp đỡ của cô ấy chính là một sự may mắn lớn trong cuộc đời!

Nếu cô ấy ở Hoa Hạ từ khi còn nhỏ, hay được học lên cao hơn thì bây giờ chưa biết chừng đã xuất hiện thêm một nhân vật nữ truyền kỳ nữa rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện ở Hoa Hạ nên Thương Hồng cũng đã trang điểm tút tát một lượt. Cô là người phụ nữ đại diện cho thể diện của Mạc Phong ở Giang Hải, thậm chí là ở tỉnh Ba Du này kia mà.

20 người đã xem

Thích

Bình luận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK