Mạc Phong không khỏi ngẩng lên nhìn Thương Hồng khi nghe thấy giọng điệu bình thản của cô.
“Em có thấy anh tham lam không?”
Cô khẽ đung đưng đôi chân trần trắng nõn rồi ngồi thẳng dậy. Đến ngay cả động tác đó cũng toát ra khí chất của hoàng gia quý tộc. Chắc chắn điều đó có liên quan tới môi trường sống hồi nhỏ của cô.
“Tham lam sao? Từ xưa tới nay anh hùng khó thoát ải mỹ nhân! Anh chưa từng phụ một người phụ nữ nào, có thể làm được như vậy đã là khá lắm rồi. Đàn ông có thể đào hoa nhưng không được vô trách nhiệm! Bất luận anh làm gì thì em đều ủng hộ anh vô điều kiện. Dù một ngày nào đó anh trở thành kẻ xấu xa và cả thế giới đều ghét anh thì em cũng vẫn đứng về phía anh, cùng anh chịu phong ba bão táp!”
Em sẽ cùng anh chịu phong ba bão táp!
Mặc dù câu nói này nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng không biết cô phải dũng cảm thế nào mới nói ra được không chút gượng gạo như thế.
Mạc Phong cũng tin rằng dù sau này anh bị sa cơ lỡ vận, bị ruồng bỏ tới mức nào thì Thương Hồng vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Dù anh đánh nhau thì cô cũng là người mài kiếm, đứng bên cạnh gào thét cổ vũ.
“Cảm ơn em…”, Mạc Phong cúi đầu khẽ nói.
Thương Hồng chậm rãi đứng dậy. Mùi hương nhẹ nhàng của người con gái tỏa ra: “Có gì phải cảm ơn chứ, sớm muốn gì em cũng là người của anh, giúp người đàn ông của mình không phải là điều đương nhiên sao? Em đi ngủ trước đây! Anh ngủ ngon!"
Nói xong cô quay người chậm rãi đi lên tầng. Nhìn theo bóng lưng cô, Mạc Phong chỉ khẽ thở dài. Anh cảm thấy áy náy và hổ thẹn vô cùng với người phụ nữ cứ âm thầm đứng sau lưng trợ giúp mình như vậy.
Nếu không phải trước đó cô tới Nam Khương giúp anh thì chắc chắn anh không thể vượt qua được Tháp Trí. Chỉ riêng với câu hỏi cuối cùng là nói ra một trăm nghìn số thuộc phần thập phân của số Pi đã đủ để Mạc Phong phải bỏ cuộc rồi.
Vì vậy vượt tháp thành công là nhờ cả vào Thương Hồng.
Mạc Phong cũng không nghĩ tới những chuyện khác nữa. Anh trở về phòng, ngồi thiền dưỡng thần và luyện Thổ Nạp Quyết. Tức là dùng cách hít vào thở ra để có thể tăng cường trao đổi khí trong kinh mạch.
Đây là một trong những bí thuật tu luyện của Càn Long Quyết. Không đi Nam Khương thì không biết hóa ra cao thủ còn nhiều như vậy. Trước đây anh tưởng mình là người vô địch thiên hạ, giờ xem ra anh còn yếu quá, cao thủ chư hầu ngoài kia đông như kiến vậy.
Chỉ riêng Nam Khương đã khiến anh phải mở mang tầm mắt. Hoa Hạ rộng lớn như thế này, không biết còn bao nhiêu cao thủ đang ẩn mình ngoài kia?
Muốn cởi bỏ được tấm mạng che thì chỉ có một con đường duy nhất, đó là trở nên mạnh hơn nữa. Ngoài việc biến mình trở nên mạnh hơn ra thì chẳng có lý do gì để dừng lại khi mà những người ưu tú hơn bạn vẫn đang nỗ lực để tiến bộ từng ngày.
Anh ngồi thiền như vậy một lúc rồi đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, cuộc sống lại quay về trạng thái bình thường.
Anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Mấy cô gái lại bị đánh thức bởi hương thơm của đồ ăn. Tống Thi Vũ – một kẻ tham ăn bắt đầu chun mũi và lần xuống cầu thang.