Thời tiết hôm nay khá đẹp, bùn đất trên đường đi đã khô lại. Ánh nắng nhảy nhót qua những kẽ lá rồi chiếu lên đoàn người đang đi.
"Anh Mạc Phong, giờ chúng ta về Giang Hải sao?", Trương Phong quay đầu lại nhìn Mạc Phong với vẻ nghi hoặc, nói tiếp: "Anh đã hứa rồi đấy nhé, phải cho tôi tận hưởng dịch vụ từ A đến Z!"
Tống Thi Vũ ở bên cạnh ngẩn người ra hỏi lại: "Dịch vụ từ A đến Z là gì?"
"Hi hi, việc của đàn ông, phụ nữ thì biết cái gì!", Mạc Phong toét miệng cười rồi hứ một cái, nói tiếp: "Tôi tới công ty của cô Bạch trước, tôi tìm cô ấy có chút việc! Hai người cứ ra sân bay trước, đợi tôi xong việc sẽ tới tìm hai người!"
"Chậc chậc, cô nam quả nữ như thế thì bận chuyện gì?", Tống Thi Vũ cũng hứ một cái, nói với giọng ghen tuông.
...
Trương Phong và Tống Thi Vũ làm theo lời Mạc Phong, sau khi xuống núi,
họ đi thẳng tới sân bay còn Mạc Phong thì tới chỗ Bạch Như Nguyệt - cao ốc Nguyệt Dạ.
Chỉ cần nhìn thiết kế độc đáo của tòa cao ốc này là biết chủ nhân của nó đã mời kiến trúc sư từ nước ngoài về thiết kế. Đây có thể coi là một công trình kiến trúc đầy trừu tượng, nhìn ngắm nó từ những góc độ khác nhau đều sẽ đem lại hiệu quả thị giác khác nhau.
Tòa cao ốc này có độ cao không đồng đều nhưng nhìn góc nào cũng thấy nó thật độc đáo.
Điều khiến người ta khó hiểu nhất là tòa cao ốc có kết cấu hình xoắn ốc cao dần, thực sự không hiểu làm cách nào mà xây được một tòa nhà như vậy.
"Một tòa cao ốc rất đẹp, không hổ là nhà họ Bạch! E là xây dựng nơi này cũng phải tới mấy tỷ nhân dân tệ!", Mạc Phong đứng trước cửa cao ốc nhìn lên trên rồi lẩm bẩm một mình.
Sau đó anh rảo bước nhanh về phía cửa rồi bước vào trong, nhưng vừa tới gần thì đã bị hai người bảo vệ chặn lại.
"Đứng lại đó, có thẻ ra vào không?", người bảo vệ có bộ râu rậm rạp bên trái hỏi.
Mạc Phong ngẩn người ra hỏi lại: "Đi vào thôi mà cũng cần thẻ sao? Không phải cao ốc này mở cửa cho mọi người vào à?"
"Vốn là có cho người ngoài vào, nhưng nhìn cậu quần áo xộc xệch, lại còn ngó ngó nghiêng nghiêng, chúng tôi nghi ngờ cậu có ý đồ xấu. Cho nên, chúng tôi cần kiểm tra!", người bảo vệ có bộ râu thưa bên phải hừ lạnh một tiếng đáp.
Quần áo xộc xệch?
Mạc Phong cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, trên quần áo anh toàn vết rách, có vết kiếm chém, trên vai còn có cả vết súng bắn.
Nhìn anh lúc này quả thực có chút nhếch nhác.
"Ông thì biết gì, tôi... Tôi chỉ ăn mặc theo mốt thôi, ông có biết mốt của giới trẻ không? Đừng dài dòng nữa cho tôi vào đi!", Mạc Phong bất lực cười nói, sau đó cố gắng len vào trong.
Nhưng hai người bảo vệ một trái một phải lại xách anh ra ngoài.
Người bảo vệ có bộ râu rậm đánh giá anh một hồi rồi hừ lạnh, nói: "Cái tên này ở đâu chui ra không biết? Lại còn đeo một cái hộp đàn, nghệ sĩ lưu manh đầu đường xó chợ à?"
"Ha ha, đúng vậy! Đi hát rong rồi vào tới tận đây sao? Có biết đây là nơi nào không hả? Đây là biệt thự nhà họ Bạch, cô Bạch ở trên đó đấy biết không? Tính tình cô ấy không được tốt, nếu chọc giận cô ấy thì phải chết không biết chừng!", người bảo vệ râu thưa ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không mấy thiện chí cười nói.
Mạc Phong nghe họ nói xong cũng thấy buồn cười, anh cũng chẳng biết nói sao, chỉ đành ngại ngùng cười nói: "Tôi chính là tới tìm cô Bạch, cô ấy ở trên đó thì tốt!"
Nhưng không ngờ, nghe Mạc Phong nói xong, hai người kia lại phá lên cười to hơn.
"Tôi nói này, sao cậu lại không biết mình biết ta thế hả! Bao nhiêu công tử nhà giàu muốn hẹn gặp cô ấy nhưng cũng phải hẹn tới sang năm mới gặp được ấy chứ, cậu có tư cách gì mà đòi gặp cô ấy?", người bảo vệ râu thưa trợn mắt nhìn anh giận dữ đáp.
Có điều Mạc Phong cũng không nổi giận. Có lẽ sau khi trải qua kiếp nạn lần này, anh cuối cùng cũng hiểu ra cuộc sống quý giá thế nào nên tính tình cũng không còn nóng nảy bộp chộp như trước nữa. Anh đáp: "Tư cách của tôi chính là sự đẹp trai này!"