Nói là tạo phúc cho thôn nhưng thực ra là tiện cho mình. Thực ra anh đã có tính toán riêng.
Anh muốn sử dụng nguồn nước và dược liệu trong thôn thì cần phải kết nối được giao thông với bên ngoài. Nếu thôn này đến một con đường tự quản cũng không có thì sau này hợp tác thế nào.
Người đàn ông trung niên vẫn cảm thấy không tin bèn lặp lại: “Tiểu Mạc, tôi biết cậu có tiền, nhưng sửa đường không phải chút ít mà xong được, hơn nữa, mọi người cũng quen với cuộc sống này rồi!”
Nếu sau này Mạc Phong và Tống Giai Âm ở bên nhau thì đều là người một nhà, vậy thì chẳng phải là tiêu tiền của chính mình hay sao?
Nhưng đúng lúc này, mẹ của Tống Giai Âm trừng mắt, tức giận nói với ông: “Ông nói linh tinh cái gì vậy, sửa đường cho chúng ta là chuyện tốt cơ mà!”
“Bà thì hiểu gì! Phụ nữ không biết gì cả. Tiểu Mạc là khách, tại sao phải sửa đường cho chúng ta chứ?”
“Đương nhiên là vì con gái chúng ta rồi!”
Tống Giai Âm nghe thấy vậy thì mặt đỏ tía tai. Tiểu Nhụy bên cạnh cười với vẻ xấu xa: “Hi hi, chị đỏ mặt rồi kìa!”
“Con bé này, ăn đi, bao nhiêu đồ ngon mà cũng không lấp được cái miệng của em!”
Suy nghĩ của đàn ông luôn chu toàn hơn phụ nữ. Người đàn ông trung niên nâng chén rượu uống cạn. Ông cũng cảm thấy mâu thuẫn với chính mình, vì vừa muốn có người bỏ tiền ra sửa đường nhưng lại cảm thấy chuyện này không thỏa đáng!
Dù sao mọi việc vẫn chưa ngã ngũ, Mạc Phong vẫn chưa được coi là con rể của họ, vậy mà vì thôn cống hiến một cách không danh chính ngôn thuận như vậy thì không hay lắm.
Thấy họ khó xử, Mạc Phong vội nói:”"Chú, mọi người không cần cảm thấy khó xử, thực ra cháu sửa đường là vì cháu, sau này cháu đi lại cũng tiện lợi hơn có phải không?”
Nghe thấy vậy, bố mẹ Tống Giai Âm lập tức quay qua nhìn nhau.
Họ cùng bật cười. Thấy biểu cảm kỳ lạ của họ, Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng, bọn họ nghĩ lệch lạc gì thế không biết?
Anh vốn định nói luôn việc thuê vùng núi này nhưng giờ nghĩ lại nếu nói thẳng mà tới khi đó không thỏa thuận được thì chẳng phải là đánh rắn động cỏ, tạo cơ hội cho kẻ khác hay sao?
“Tiểu Mạc, tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cậu định sửa đường thật hay là chỉ nói đùa?”, người đàn ông trung niên xác nhận lại.
Mạc Phong gật đầu với vẻ kiên định: “Đương nhiên là thật! Hơn nữa cháu còn hi vọng có thể lập tức khởi động!”
Sau khi xác định không phải anh nói đùa thì bố của Tống Giai Âm không khuyên can gì nữa. Sửa đường là chuyện lớn, nếu để lỡ cơ hội thì sau này không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào mới lại có lại được
“Cậu đợi chút, sửa đường là chuyện hệ trọng, tôi phải đi tìm trưởng thôn, mọi người ăn đi, đừng đợi tôi!”
Nói xong người đàn ông trung niên đặt chén rượu xuống và chạy ra ngoài, miệng còn lầm bầm: “Vì con bé này mà sửa cả đường, xem ra Tiểu Âm thực sự quan trọng với cậu ta rồi!”
“Ấy, ông đợi tôi! Tôi cùng đi!”, mẹ của Tống Giai Âm cũng từ trong nhà chạy ra. Bà vừa chạy vừa hô lên.
Trong nhà chỉ còn lại Tiểu Nhụy, Mạc Phong và Tống Giai Âm.
“Anh định sửa đường thật đấy à?”, Tống Giai Âm ngập ngừng hỏi.
Mạc Phong gật đầu khẽ cười: “Đương nhiên là thật rồi, không phải trước đó đã nói với em rồi sao? Anh muốn thầu cả quả núi phía sau, vì vậy không sửa đường thì sau này ra vào bất tiện lắm!”
“Ờ... hóa ra là vì ngọn núi phía sau…em lại cứ tưởng…”, cô cúi đầu tự cười chế nhạo mình.
Cô tưởng anh đưa ra quyết định là vì mình. Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì họ mới quen biết chưa tới hai ngày, sao người ta có thể vì mình được chứ?
“Đương nhiên rồi, anh làm vậy là vì em nữa!’, Mạc Phong nói giọng trịnh trọng: “Em là con gái, về nhà một lần chẳng dễ dàng gì, dù có ngồi xe thì cũng nguy hiểm tới tính mạng, nếu xảy ra chuyện gì thì anh thấy áy náy lắm!”
Nghe thấy vậy, Tống Giai Âm giống như lúa trong ruộng gặp cơn mưa rào vươn lên phơi phới.
Tiểu Nhụy gắp thức ăn liên tục vào bát của mình rồi chạy ra ngoài.
“Ấy? Em không ăn uống hẳn hoi mà chạy đi đâu vậy?”, Tống Giai Âm nhìn theo bóng hình gầy gò của con bé hô lên.
“Chịu không nổi cảnh hai người ân ái, em vẫn còn là một đứa trẻ mà! Còn chưa có bạn trai nữa kìa!”
Phụt…
Mạc Phong không khỏi bật cười. Giờ trẻ con thường già dặn trước tuổi, bé tí mà đã hiểu chuyện nam nữ. Anh nghĩ tới mình lúc nhỏ, già đầu chẳng hiểu mô tê gì.
Brừm…
Đang lúc ăn cơm thì có tiếng xe máy từ ngoài vọng tới.
“Bố mẹ về rồi!”
Bố mẹ Tống Giai Âm vội vàng bước vào. Bên ngoài là chiếc xe ba gác cũ kỹ. Một ông già tóc bạc ngồi trên xe, nhìn ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi.
Nhưng tuổi thọ của người dân thôn thường khá cao, đã là trưởng thôn, nhìn giống bảy mươi nhưng có lẽ tuổi thật phải vượt qua con số đó.
“Cậu…là thanh niên muốn sửa đường cho chúng tôi sao?”, ông cụ tóc bạc nhìn Mạc Phong một lượt, giọng có vẻ nghi ngờ.
Nhìn Mạc Phong còn ít tuổi, ăn mặc lại đơn giản, trông không giống người có tiền, sửa đường tốn hàng trăm nghìn chứ không hề ít.
“Đúng là cháu định sửa đường giúp mọi người, nhưng cháu muốn thương lượng thêm một chuyện. Đó là hai ngọn núi phía sau, và cả nguồn nước nữa,cháu muốn thuê thầu! Có điều mọi người yên tâm, người dân trong thôn vẫn dùng nước bình thường!’, anh gãi đầu cười lúng túng: “Không biết trưởng thôn cho thuê thế nào!”
Không chỉ sửa đường mà còn định thầu núi, chỗ hoang vu đó có tác dụng gì chứ, bỏ không bao nhiêu năm giờ có người định thuê sao.
“Cậu…cậu muốn thuê núi? Ít nhất cũng phải từng này?”, ông trưởng thôn đưa một ngón tay ra.
Mạc Phong tái mặt hô lên: “Một trăm nghìn sao?”
Vùng núi lớn như vậy, lại còn có cả nguồn nước mà chỉ có một trăm nghìn thì khác gì cho không!
Hơn nữa trong núi còn có biết bao nhiêu dược liệu, có thể giúp anh thu hồi vốn trong một thời gian ngắn, hơn nữa do thổ nhưỡng đặc biệt của thôn Thập Lý nên dược liệu rất phát triển, nếu trồng giống cây của nhà họ Diệp ở đây thì chắc chắn chất lượng sẽ vượt xa thị trường.
Đây là một phi vụ lời lớn luôn!
Một trăm nghìn, đúng là Mạc Phong kiếm lớn rồi!
“Ấy…vậy thì bớt một chút, tám mười nghìn?”, trưởng thôn thấy anh phản ứng dữ dội bèn vội vàng bớt đi.
Đã lâu lắm rồi không có ai chịu trồng trọt gì ở vùng núi hoang này, dù sao thì trồng gì cũng không mọc lên được, không hiểu là thằng nhóc này thuê để làm gì.