Lúc này ở một góc, một người đàn ông mặc lễ phục màu lam nhạt đang nhìn tới nhìn lui và để lộ ra vẻ cuồng ngạo: “Hừ, mới có mấy ngày không gặp mà tên nhóc này đã không khác gì rồng gặp nước, trèo cao gớm! Người nhà họ Mạc đều đáng chết, dựa vào cái gì mà người nhà chúng lại giống như buồm gặp gió không thể hạ gục chứ!”
“Cậu Hứa, cậu để ý chút. Đây không phải là địa bàn của chúng ta. Hơn nữa chúng ta không mời mà đến, người ta không hề mời nên hôm nay nên khiêm tốn một chút!”, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lau mồ hôi hột.
Người vừa phát ngôn với giọng điệu ngạo mạn chính là Hứa Chí Minh, người luôn muốn theo đuổi Thương Hồng. Thậm chí tới trong mơ cũng muốn có được cô.
Chính vì tên này luôn có ý đồ với Thương Hồng nên Mạc Phong không mời anh ta. Hơn nữa gã này còn gây rối hết lần này tới lần khác nên anh không hận anh ta đã là may lắm rồi.
Dù không mời thì Hứa Chí Minh nghe đồn đại nên cũng đã tự mò tới.
Ở địa bàn của Mạc Phong, ăn đồ của anh, uống rượu của anh, giờ lại xì xầm sau lưng anh, đúng là loại người vô liêm sỉ hết chỗ nói.
Đến ngay cả người đàn ông trung niên bên cạnh cũng không muốn ngồi cùng anh ta. Người này nói chuyện kiêu căng vô đối sẽ chẳng thể làm nên chuyện được.
“Khiêm tốn sao? Cái xã hội này đến cả quyền lên tiếng cũng không có nữa à? Tôi không sợ đấy?”, Hứa Chí Minh nhếch miệng hừ giọng.
Lúc này ánh mắt anh ta di chuyển tới chỗ Thương Hồng sau đó là di chuyển qua Tống Giai Âm.
Cô nhóc đang nhìn Mạc Phong trên sân khấu với vẻ sùng bái, hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình chăm chăm.
Hứa Chí Minh uống cạn ly rượu trong tay: “Hừ, tôi muốn xem xem, anh ta dám làm gì tôi!”
“Ây da! Cậu Hứa đừng làm loạn nữa. Hôm nay những người đến đây đều là nhân vật tai to mặt lớn cả. Nếu cậu gây ra chuyện gì thì sẽ khiến nhà họ Hứa mất mặt đấy!”, người đàn ông trung niên nhìn anh ta với vẻ hoảng sợ.
Đúng là tới tư cách tham gia sự kiện hôm nay Hứa Chí Minh cũng không có, nếu anh ta cứ định gây rối thì lát nữa sẽ chẳng thể tìm lý do để cãi lý được.
“Chào người đẹp!”, Hứa Chí Minh cầm ly rượu đi tới trước mặt Tống Giai Âm và đạo mạo lên tiếng.
Thế nhưng Tống Giai Âm chẳng buồn nhìn anh ta lấy một lần, chỉ chăm chăm nhìn vào Mạc Phong trên sân khấu.
Đối diện với sự khinh thường, khiến một người từ nhỏ đã được cưng chiều dẫn tới kiêu căng như Hứa Chí Minh cảm thấy không vui.
“Chào cô!”, anh ta gằn giọng, rõ ràng là đã tức giận.
Lúc này Tống Giai Âm mới từ từ quay đầu lại và nói với vẻ lạnh lùng: “Tôi không bị điếc! Anh không thấy sao, tôi chỉ không muốn nói chuyện với anh!”
Cô đã từng gặp Hứa Chí Minh, chính là kẻ gây sự lần trước ở câu lạc bộ. Khi đó Tống Giai Âm đang ở trên tầng. Mặc dù không biết nguyên do nhưng vừa nghe là biết ngay người này muốn chống đối Mạc Phong. Hơn nữa anh ta còn không ngừng trêu ghẹo những cô gái khác, thậm chí còn có hai cô đi theo anh ta vào nhà vệ sinh ngay khi đó.
Họ làm gì thì không cần phải nói. Tống Giai Âm cũng chẳng buồn quan tâm tới những chuyện đó. Nhưng chơi ai thì chơi chứ tìm tới cô là đã không đúng người rồi.
“Ý cô là gì? Tôi tìm cô bắt chuyện là vì xem trọng cô, giữ thể diện cho cô đấy! Cô có biết tôi là ai không? Có tin là chỉ cần vài phút là cô không thể đứng nổi trong này không?”, Hứa Chí Minh nói với giọng ngông cuồng.