Na Tra, đứng sau Trương Phong, vung Hỗn Thiên Lăng lên, đánh cho Hoàng Linh Khê hồn phi phách tán.
Quả nhiên con tinh linh này bản chất cũng chỉ là con súc sinh mà thôi, người dân gọi dễ nghe thì là Hoàng đại tiên, khó nghe thì là con chồn!
Làm sao có thể chống lại tiên chứ!
Chỉ là không biết lần này cái giá phải trả của Trương Phong là bao nhiêu, vị thần được thỉnh đến đánh cho Hoàng đại tiên đã tu luyện năm trăm năm không có sức đánh trả.
Lần này Mạc Phong chỉ đứng ngoài xem, dù sao mấy chuyện này cũng là sở trường của Trương Phong, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Khi đối mặt với loại nguy hiểm khác, Trương Phong có thể yếu thế, nhưng với những chuyện này, có khi ở đây không có ai có thể bì với hắn.
Hoàng Linh Khê vừa né tránh, vừa liếc mắt nhìn Mạc Phong, lập tức xoay người, lao thẳng về phía anh.
Mạc Phong lúc này cũng sửng sốt, chả nhẽ tên này cùng đường rồi nên làm càn? !
“Cẩn thận!", Trương Phong kêu lên.
Hắc khí nồng đậm lao thẳng về phía tim của Mạc Phong.
Giờ phút này, trong đầu Mạc Phong, cả người như co quắp lại, hai chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất.
"Ah! Đau quá!"
Lúc nãy mọi thứ còn đang rất ổn, anh còn đang nghĩ xem nếu nó lao đến thì chống trả như nào nhưng lúc này đầu anh như muốn vỡ tung ra vì đau.
Một bộ pháp kỳ lạ, còn có tư thế vung kiếm, tất cả đều xuất hiện trong tâm trí anh.
"Hoành Quán Bát Phương!"
Đầu Mạc Phong chợt như được khai sáng, kiếm Tàn Uyên mà anh cầm trong tay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, khi thân ảnh của anh chuyển động, đường kiếm lướt qua, chín cái bóng chồng lên nhau.
Bùm--!
Kiếm khí vung lên, cây đại thụ cách đó không xa đã gãy thành hai đoạn.
Đường kiếm đó hướng thẳng vào trái tim của Hoàng Linh Khê đang lao về phía anh.
Vừa rồi cả người Mạc Phong nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng, hơn nữa xung quanh còn có ánh sáng vàng bảo vệ khiến người ta không nhìn rõ.
Nhưng khi Hoàng Linh Khê kịp phản ứng lại, thanh kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn.
Mặt tên này ngay lập tức trở nên kỳ dị và vặn vẹo, nửa giống mặt người, nửa giống chồn.
Trong miệng còn phát ra những tiếng kêu kì quái, cảm giác rất bi ai!
Bùm--!
Đột nhiên có một luồng sáng chói mắt, Mạc Phong vội lấy tay che mắt.
Khi anh mở mắt ra thì Hoàng Linh Khê đã biến mất.
Trương Phong lúc này cũng bắt đầu run lên, loạng choạng ngã xuống đất.
Lúc này, vòng Kỳ Môn cũng biến mất, vị thần được thỉnh đến cũng hóa thành hư không, cảnh vật xung quanh cũng dần trở lại bình thường.
Mạc Phong cũng quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể mềm nhũn, miệng vẫn còn thở hổn hển, trong lòng vẫn đang nghĩ lại xem vừa rồi anh đã ra tay như thế nào.
Anh không ngờ lại sử dụng bộ thứ hai của Thất Tinh Bộ, thậm chí còn là chiêu thức chí mạng, Hoành Quán Bát Phương!
Đường kiếm kia vung lên, gió tám phương nổi lên, không thể cản nổi, cho dù là Mạc Phong gặp phải chiêu này, e rằng cũng khó thoát khỏi.
Nhưng lần này, ngoại trừ một chút mệt mỏi về mặt thể chất, gần như không giống mất nửa cái mạng như lần trước.
Mạc Phong cắm kiếm trên mặt đất, chống cơ thể chậm rãi đứng lên: "Tên kia chết rồi sao?!"
"Chạy rồi...", Trương Phong yếu ớt lẩm bẩm nằm trên mặt đất.