Anh Mã lập tức trở nên lẩy bẩy: “Giọng nói này là của cậu…cậu Mạc sao?”
“Trí nhớ của ông tốt đấy, vẫn còn nhớ ra tôi cơ à?”
Nụ cười của anh lập tức đông cứng, đôi mắt ánh lên vẻ ghê người.
Bụp!
Mã Vô Lương hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ bụp xuống.
“Cậu…cậu Mạc đừng sát phạt tôi. Dù tôi có quên tên họ của mình thì cũng không thể nào quên cậu được! Tôi thật sự không biết là cậu mà. Tôi biến, biến ngay đây!”
Nói xong, Mã Vô Lương lập tức đứng dậy định chuồn xuống dưới.
“Đứng lại! Tôi đã cho ông đứng dậy chưa?”, Mạc Phong nói bằng giọng điệu uể oải và chậm chạp.
Vương Phú Quý đứng bên cạnh tức giận chỉ vào mặt anh: “Cậu là ai mà dám ăn nói như thế với anh Mã?”
“Được đấy nhỉ!”, anh cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Bốp!
Mã Vô Lương không nói lời nào chỉ giáng xuống một cú tát khiến Vương Phú Quý quay vòng tại chỗ.
“Cậu có bị mù không? Đây là đại ca của tôi! Đó là chị dâu của tôi. Cậu bắt tôi chơi chị dâu mình, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”
Vương Phú Quý cũng đuỗn mặt: “Hả? Anh Mã có nhầm không? Thằng này trước đây là một tên ăn mày đấy!”
Bốp!
Thêm một cú bạt tai.
“Cậu Mạc, cậu ngồi nghỉ. Gã này dám bất kính với cậu, để tôi dạy cho một trận.
Mã Vô Lương tức tới mức lảo đảo.
Đùa nhau chắc! Cậu thanh niên này suýt nữa thì lật tung cả đất Giang Hải, đến cả Châu Nhược Niên nhìn thấy cậu ta cũng phải đi đường vòng, vậy mà dám nói cậu ta là ăn mày sao.
“Anh Mã, em là người của anh mà!”
Ông ta lôi Vương Phú Quý tới một phòng để đồ đạc bên cạnh. May mà hôm nay quán lẩu không đông khách, phần lớn mọi người ngồi ăn bên dưới vì tầng trên là phòng kín cần phải bỏ ra thêm hai trăm tệ cho một phòng.
Vì vậy nếu không có gì đặc biệt thì thường không có khách vào buổi trưa. Thời gian đông khách nhất là buổi tối.
Dù tầng trên có xảy ra chuyện gì thì khách khứa tầng dưới vẫn ăn uống nhiệt tình.
Mạc Phong vẫn ngồi tung lạc rang vào miệng. Anh ngẩng đầu thì thấy Kim Nguyệt Khê đang nhìn mình chằm chằm: “Cô nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có gì à?”
“Vừa rồi anh cố tình phải không?”, Kim Nguyệt Khê trừng mắt khẽ quát.
Anh nhún vai: “Cố tình gì cơ? Sao tôi không hiểu cô nói nhỉ!”
“Đừng giả bộ. Thực ra từ đầu anh đã biết quán lẩu này rồi, thậm chí còn biết ông chủ ở đây là ai đúng không?”
Cô nhớ lại biểu cảm trước đó của Mạc Phong. Đó là sự điềm tĩnh! Vô cùng điềm tĩnh!