Diệp Đông Lâm cũng chẳng thèm quay đầu, vứt lại một câu: “Tôi thấy nơi này vẫn còn phòng, tối nay không đi nữa!”
“Cái gì?” Mạc Phong lập tức kinh ngạc hô lên.
“Anh không vui à?”
“Vui… vui…!”
“…”
Nào có chuyện anh vui hay không vui. Mẹ nó nhà này căn bản có phải của anh đâu. Thế này lát nữa Mục Thu Nghi sẽ không ăn tươi nuốt sống anh chứ?
Hiện tại phụ nữ trong nhà sắp gom được hai bàn mạt chược rồi!
Ôi chao! Lớn lên đẹp trai thế này cũng là một cái tội mà!
Thế này quả là như xem nơi này thành nhà mình, thích đến thì đến thích đi thì đi rồi.
Mạc Phong cũng quay đầu nhìn Diệp Đông Thanh một cái, cô ấy cũng chỉ biết nhún vai, gương mặt mang vẻ muốn nhưng không thể giúp được.
Nhưng nằm ngoài dự liệu là, dường như Diệp Đông Lâm và các cô ấy vẫn có thể hòa hợp cùng với nhau. Sau khi vào, cô ấy còn giúp mọi người dọn bàn, rửa bát, quét dọn. Nhưng chuyện này thật sự là làm khó vị thiên kim tiểu thư này rồi.
Nhìn thấy các cô có thể vui vẻ ở cùng nhau, Mạc Phong cũng thở phào một hơi thật dài.
Buổi tối, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong cả rồi thì Mạc Phong dùng máy tính, ngồi trên ban công tìm tư liệu về linh chi Lửa.
Linh chi Lửa ngàn năm là một loại dược liệu sinh trưởng ở dưới lòng đất, tính thuộc dương, có thể trừ độc, có thể điều trị vết thương, kéo dài tuổi thọ. Người luyện võ nếu dùng thì sẽ giúp tăng cao công lực, người tu đạo nếu dùng thì tu vi sẽ tăng vượt bậc!
Nhưng thứ này có chút huyễn hoặc, khó nắm bắt, chỉ có thể phát triển ở nơi u tối ẩm ướt, phần lớn là dưới lòng đất.
Thông thường mà nói, trong lối đi vào các lăng mộ có khả năng sẽ xuất hiện, vì ở nơi gần vùng địa chấn, dưới sâu lòng đất chắc chắn có hoạt động dịch chuyển của nham thạch, vừa hay chính hoạt động đó tạo ra những nơi vừa u tối lại ẩm thấp.
Nhưng muốn tìm một địa điểm hoàn toàn phù hợp những điều kiện trên thì còn khó hơn lên trời.
Dung nham dưới lòng đất không hề dễ tìm! Mà cho dù có tìm thấy thì cũng không phải là nơi mà người khác có thể tới được!
Hơn nữa linh chi Lửa thường sống ở vách núi dưới lòng đất. Không biết chừng bên dưới nữa còn là dung nham cuồn cuộn, nguy hiểm hơn cả việc lên trời hái sao.
Nếu đi thì thật không biết có thể sống sót trở về được hay không. Anh cảm thấy còn khó hơn cả đi tới duyên hải. Mấu chốt là dù gì đi duyên hải cũng có mục đích, còn đi Thục Châu thì thật sự chẳng có phương hướng gì.
Thế nhưng đừng coi thường Thục Châu, tỉnh này từng được ghi chép là nơi có chữ viết từ hàng nghìn năm trước. Thục Châu quản lý ba mươi sáu thành phố và một số huyện thị!
Diện tích lớn như vậy thật không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, có tiếng cộp cộp từ phía sau truyền tới, anh quay lại chỉ thấy Mục Thu Nghi đang sải bước về phía anh.
“Vợ, em tới rồi!”, Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa.
Mục Thu Nghi hung hắng nhéo vào eo anh: “Anh được đấy, nếu mà còn rước thêm ai về nhà nữa thì chúng ta có thể chia thành hai bàn mạt chược cũng nên!”
“Thật á, vậy anh…”
Chưa dứt lời thì anh bỗng cảm thấy vùng eo đau nhói. Lúc này anh mới biết không thể tin lời của phụ nữ được!
“Vợ ghen à?”, anh vẫn cười he he.
Nhưng Mục Thu Nghi chỉ quay đầu đi với vẻ lạnh lùng: “Không! Mà phải rồi, anh nói cân nặng, chiều cao, vòng eo cho tôi!”
“Em hỏi mấy thứ đó làm gì?”
“Cần anh quan tâm chắc! Bảo nói thì cứ nói đi!”
“…”
Anh toát mồ hôi. Hỏi chiều cao, cân nặng, vòng eo lại còn không cho hỏi! Vậy có phải là vô lý đùng đùng không.
“Cao 1m78, cân nặng 69kg, vòng eo 83, thứ đó 18cm!”
Sau khi Mạc Phong đọc xong thì Mục Thu Nghi đỏ mặt, trừng mắt nói với anh: “Tôi hỏi anh cái đó à? Đúng là mặt dày vô đối!”
Nói xong cô quay người hằm hằm đi về phòng của mình.
Trên chiếc giường ở trong phòng, cô đang đan được một nửa chiếc áo len cùng một chiếc khăn quàng cổ.
Sau khi trở về phòng, Mục Thu Nghi thở dài: “Hầy, nhỏ quá, lại phải làm lại từ đầu rồi!”
Truyện đã được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.