Mạc Phong vội vã lao lên kéo Mục Thu Nghi về phía sau, trong nháy mắt chân anh đã run lên bần bật, Mạc Phong nổi hết gai ốc.
Anh đẩy Mục Thu Nghi ra trước hét lớn: "Đừng chạm vào cô ấy, có điện! Lấy khăn khô bao quanh người cô ấy!"
"Vậy anh phải làm sao?", An Nhiên nhìn Mạc Phong hoảng hốt hỏi rồi định lao về phía anh.
Nhưng cô đang định tới gần thì Mạc Phong đã hét: "Đừng tới đây! Anh rút phích cắm điện ra là không sao rồi!"
Xoẹt xoẹt!
Một dòng diện chạy khắp từ đầu đến chân Mạc Phong, hai mắt anh tóe lửa từ màu đen chuyển sang màu đỏ rồi lại từ đỏ chuyển sang xanh!
Ở huyệt đan điền của anh đột nhiên tỏa ra hơi ấm, bao bọc lấy cơ thể. Một luồng sức mạnh thần bí như muốn lao ra ngoài.
"Lẽ nào... lẽ nào đây chính là công lực thăng hạng mà Vưu Giai Hàng nói?", Mạc Phong nhìn bàn tay mình kinh ngạc lẩm bẩm.
Ban đầu dòng điện kia còn làm anh hơi tê liệt thần kình, nhưng giờ nó như thể một dòng nước ấm chảy trong cơ thể anh vậy.
Cảm giác tê tê này thực ra lại... rất phê!
Mấy cô gái đứng ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt phê như con tê tê của Mạc Phong lúc này thì cũng đứng hình.
"Anh ấy làm sao vậy? Bị điện giật biến thành tên ngốc rồi à?"
"Ai biết được, tóc tai dựng đứng cả lên, không biết có phải bị tê liệt cơ quan đoàn thể nào không?"
"Chúng ta có nên vào giúp không, nếu bị điện giật thì rất khó cứu. Hay là chúng ta đi dập cầu dao đi?"
"Cách hay, tôi đi dập cầu dao!"
"...."
Mạc Phong đang chìm trong dòng suy nghĩ, mải mê quan sát sự thay đổi trên cơ thể mình.
Nhưng đột nhiên!
Phụt!
Cả căn nhà tối như hũ nút.
Cả dòng điện từ lò vi sóng kia cũng biến mất, sức mạnh bí ẩn trong người Mạc Phong cũng biến mất từng chút một.
Mạc Phong lúc này có thể khẳng định trong cơ thể mình còn có một luồng sức mạnh bí ẩn. Có thể giống như Vưu Gia Hàng nói, Bạch Doanh đã vô tình trở thành lô đỉnh, khiến Mạc Phong được hưởng lợi gia tăng công lực.
Nhưng Mạc Phong phải làm thế nào mới sử dụng được sức mạnh tiềm ẩn này đây?