Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “…” 

 Rầm.  

 Lúc này, cánh cửa được mở ra. Mạc Phong khoanh tay nhìn bọn họ. Anh khẽ cười: “Hay là cùng vào trong trò chuyện đi!” 

 “Tôi…thôi, tôi tới tìm Bạch Doanh đi họp. Hay là mọi người cùng đi, dù sao cũng chẳng phải người ngoài!”, Diệm Phi cười lúng túng.  

 Mặc dù bọn anh không phải người Nam Khương nhưng là ân nhân của họ. Vì vậy dù họ có đi tham gia hội nghi cao cấp thì cũng sẽ chẳng có ai có ý kiến. Vừa hay người dân Nam Khương còn có thể nghe thêm ý kiến của họ. Vì dù sao các anh cũng tới từ thế giới bên ngoài, tiếp xúc được nhiều thứ hơn người dân Nam Khương.  

 Lúc này, trong một căn phòng cũ kỹ tại thành Nam Khương. Toàn bộ tầng lớp cao cấp của nội tộc đều họp hành ở đây.  

 Đây không phải là phòng họp cố định mà là một căn nhà tạm với bốn bức tường được dựng lên để ngăn mưa ngăn gió sau trận đại hồng thủy khi mà mọi thứ bị quét sạch.  

 “Hầy, lần này Nam Khương thương vong nghiêm trọng quá!” 

 “Đúng vậy, tôi thống kê sơ bộ thì thương vong lên tới hàng chục nghìn người, nhà cửa bị phá hủy một phần ba, tầng lớp cấp cao cũng hi sinh không ít đại tế ti, âm ty, nguyệt thần. Tất cả đều chết trong trận hỗn chiến.  

 “Nguyệt thần tế ti đã chết vì trúng tên khi giao đấu với Xích Ly! Những người này đều phải tổ chức tang lễ, nguồn tài chính của Nam Khương lúc này thật khó cầm cự được.  

 “…” 

 Sau khi xảy ra chuyện, vấn đề lớn nhất thực ra là tiền! Về vấn đề kinh tế, nếu có nguồn lực dồi dào có thể xây dựng lại từ đầu thì cũng không thành vấn đề.  

 “Những người phải tiến hành tang lễ thì vẫn nên tiến hành. Lẽ nào vì một chút tiền mà phải sốt ruột tới mức như vậy sao?" 

 Lúc này có tiếng nói từ ngoài vọng vào.  

 Mọi người lập tức quay đầu nhìn thì thấy Mạc Phong và Diệm Phi. 

 “Chúng ta họp nội bộ, cô đưa người ngoài tới làm gì?”, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhìn Mạc Phong với vẻ khinh miệt.  

 Trưởng lão Linh chỉ lạnh lùng nói: “Chủ trại Lưu, đây là ân nhân của Nam Khương, xin hãy thu lại sự khinh thường của ông khi nãy!” 

 “Ân nhân sao? Sao tôi không nhớ người này vậy?”, người đàn ông trung niên khẽ nhếch mép, đôi mắt ánh lên vẻ khinh miệt: “Nhìn sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò, chỉ cần một trận gió thổi là lên núi nằm của cậu ta mà mọi người lại khẳng định là do cậu ta cứu Nam Khương à?” 

 Vụt! 

 Một bóng đen lập tức lao tới, đến trưởng lão Linh cũng không kịp phản ứng. Lúc này Mạc Phong đã xuất hiện ngay trước mặt chủ trại Lưu và nhấc ông ta lên bằng một tay.  

 Chủ trại Lưu không phải là người mập mạp nhưng cũng được xem là lực lưỡng, ít nhất cũng phải tầm 75kg vậy mà bị Mạc Phong túm cổ nhấc lên một cách dễ dàng như vậy.  

 Những vị trưởng lão khác cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ biết rõ hơn ai hết trước đó Mạc Phong bị thương nặng tới mức nào, xương cốt cũng gãy nhiều đoạn, nếu không phải Diệm Phi dùng bí thuật Nam Khương nối lại kinh mạch thì có lẽ anh đã trở thành kẻ tàn phế từ lâu rồi.  

 Mới có ba ngày mà cơ thể anh đã hồi phục được đến thế này rồi sao? Tốc độ hồi phục nhanh tới mức thật khó tin.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK