Anh thấy mình đã nói nhiều như vậy mà Diệp Đông Thanh cũng không đáp lại, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái đã ngủ say.
“Ngủ say rồi mà còn không yên phận như thế!”, Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười thầm.
Diệp Đông Thanh ngủ say rồi nhưng vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, như thể sợ Mạc Phong bỏ chạy mất vậy.
Anh ôm cô gái đi xuống dưới tầng, đưa cô ấy trở về phòng ngủ và khẽ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô ấy thì Mạc Phong lặng lẽ lùi ra ngoài.
Nhưng khi anh vừa quay người lại thì một khuôn mặt chợt xuất hiện.
"Ối trời…!"
Trước khi Mạc Phong kịp hét lên, một bàn tay lập tức che miệng anh lại.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Diệp Đông Lâm.
"Suỵt! Lại đây!"
Mạc Phong thẫn thờ đi theo cô ấy xuống sân nhà họ Diệp.
"Sao thế?”
Diệp Đông Lâm tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh có biết em gái tôi thích anh không?"
“Ừm, tôi biết!”, Mạc Phong gật đầu, không hề giấu giếm.
"Dù sao thì tình hình hiện giờ của con bé anh cũng đã thấy rồi đấy, tôi cũng không cầu xin anh có thể cho con bé cái gì, chỉ hi vọng anh có thể để cuộc sống sau này của nó được vui vẻ thôi! Nếu như anh đối xử không tốt với nó, người làm chị như tôi sẽ không tha cho anh đâu! Cho dù anh có quan hệ và năng lực mạnh mẽ đến như thế nào, nếu như anh…”
Diệp Đông Lâm còn chưa kịp nói xong, Mạc Phong đã che miệng cô ấy lại rồi thản nhiên cười nói: “Cô yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện như cô nghĩ đâu!”
"Hừ! Hi vọng là vậy! Dù sao tôi cũng không tin tưởng đàn ông! Mẹ tôi nói rồi, ngoại trừ bố và ông nội tôi ra thì đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả!”
"..."
Dường như trong lòng cô gái này rất căm thù đàn ông, không biết từ nhỏ đến lớn cô ấy đã bị người nhà mình gieo rắc những suy nghĩ gì, mặc dù làm thế là muốn bảo vệ cô ấy, nhưng cũng khiến cô ấy nảy sinh một sự hiểu lầm nhất định về đàn ông!
Có những kẻ cặn bã, nhưng cũng có rất nhiều người tốt!
…
Ánh trăng như chiếc móc câu, đêm đã về khuya.
Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một của nhà họ Diệp, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch Doanh mặc bộ đồ màu đen bước ra.
Nếu như đã đến nhà họ Diệp rồi mà không đi xem xá lợi Phật thì chẳng phải uổng công đến đây rồi sao?
Bước chân của cô ta rất khẽ, cô ta lập tức bật người nhảy lên tầng hai, hơn nữa còn tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng.
Cô ta kéo cửa phòng làm việc ra thì thấy cánh cửa đã bị khóa trái. Sau đó cô ta lấy ra một sợi dây sắt, bình thường kẻ trộm ít nhất phải mất nửa ngày mới mở được ổ khóa, nhưng cô ta thì khác, cô ta nhét sợi sắt vào và khẽ vặn, tay nắm cửa đột nhiên lỏng ra.
“Ha ha, được rồi!”, Bạch Doanh cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Két!