Sau khi dứt lời, anh đứng dậy, ôm Từ Giai Nhiên theo kiểu công chúa vào lòng.
Anh dìu cô ấy đến chiếc xe đạp của mình và đặt cô ấy lên băng ghế sau.
“Ôm chặt vào nhé!”, Mạc Phong bình thản nói.
Từ Giai Nhiên dựa đầu vào lưng anh, vòng tay qua eo anh: "Chúng ta đi đâu bây giờ?!"
"Đưa cô về nhà! Con gái sao uống nhiều như vậy chứ!"
Anh đạp xe đạp lên cầu vượt, trên đó đều là ô tô con, hơn nữa tốc độ không hề chậm, điều khó chịu nhất là một chiếc xe đạp cà tàng chạy còn nhanh hơn cả ô tô con.
Trên cầu vượt.
Mạc Phong đạp xe một mực chắn trước một chiếc Buick.
"... Có biết lái xe không vậy? Không biết các phương tiện không phải xe cơ giới không được phép đi trên cầu vượt sao?"
Tên tài xế không giận vì chuyện xe đạp lên cầu vượt, hay là việc cảnh sát giao thông, mà vì anh ta lái xe bốn bánh mà còn không thể chạy nhanh hơn xe đạp hai bánh của Mạc Phong. Điều quan trọng nhất là có một người phụ nữ đang ngồi phía sau!
Một chiếc xe đạp cà tàng có thể chạy một trăm dặm/ giờ thì tốc độ phải nhanh đến mức nào chứ.
"Ai nói xe tôi không phải xe cơ giới, tôi còn có thể tăng tốc đấy!"
Nói xong, Mạc Phong đạp mạnh một cái, tốc độ còn nhanh hơn trước, bỏ xa chiếc Buick phía sau.
Một biệt thự nhỏ ở phía đông thành phố Giang Hải.
Trước kia Mạc Phong đã biết nơi ở của ba gia tộc lớn ở Giang Hải, nên rất dễ dàng tìm được nhà họ Từ.
Tuy nhiên, khi xe đạp vừa đến cổng tiểu khu thì bị bảo vệ chặn lại.
"Này! Làm gì vậy? Dừng lại! Không phải người của hộ sống bên trong thì không được phép vào!", một nhân viên bảo vệ đứng ngoài cổng chỉ dùi cui vào anh khẽ quát.
Mạc Phong vội vàng dừng lại: "Anh bảo vệ, tôi không phải người sống bên trong nhưng cô ấy thì có!"
"Xì, đừng vớ vẩn nữa, ngồi xe đạp mà có thể sống ở..."
Nhân viên bảo vệ sải bước đi về phía sau, vừa nhìn thấy Từ Giai Nhiên liền lập tức kính cẩn nói: "Cô Từ... Cô Từ!"
Lúc này Từ Giai Nhiên trừng đôi mắt xinh đẹp: "Mở cửa!"
"Vâng, vâng! Tôi sẽ mở cửa ngay!", tên bảo vệ vội gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa.
Mạc Phong chỉ cười khổ, xã hội này thực dụng quá!
Đạp xe đến bên ngoài một biệt thự, mức độ xa hoa này còn xa hoa hơn nhiều so với nhà ở Nam Sơn của Mục Thu Nghi, anh đã từng đến nhà họ Từ một lần nên rất dễ dàng tìm được đó là căn nào.
Từ Mậu Thịnh đứng ở cửa đón tiếp như thể đã biết từ trước
"Sao lại uống nhiều như vậy chứ?!"
Mạc Phong đậu xe bên đường, gãi đầu cười khổ: "Cô ấy cao hứng nên uống hơi nhiều. Chú Từ, để tôi dìu cô ấy vào trước!"
Nói xong anh liền nhanh chóng đỡ Từ Giai Nhiên xuống khỏi ghế sau xe đạp, nhưng lảo đảo thế nào lại bị trượt chân ngã xuống đất, không có cách nào chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy cô ấy theo kiểu công chúa.
Khi đến một căn phòng trên tầng hai ở phía đông của biệt thự nhà họ Từ, sau khi đẩy ra, bên trong toàn là tông màu hồng, trông rất dễ thương.
Thì ra trong trái tim lạnh băng của cô gái này vẫn ẩn chứa một tâm hồn thiếu nữ!
Sau khi nhẹ nhàng đặt Từ Giai Nhiên xuống giường và đắp chăn cho cô ấy, anh định xoay người rời đi, thì một bàn tay nhỏ phía sau đã nắm lấy tay áo anh.
"Hay là tối nay anh đừng đi?! Anh muốn em làm gì cũng được!"
Khuôn mặt quyến rũ của cô ấy thật hấp dẫn người nhìn, ngoài ra câu nói này cũng có thể khiến người ta hộc máu, chinh phục được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy là ước mơ cả đời của cánh đàn ông!
Nhưng nếu hôm nay Mạc Phong ở lại thì chẳng phải là không công bằng với Mộ Dung Trầm Chương và hủy hoại danh tiếng của Từ Giai Nhiên sao?
Ra đời thì phải trọng nghĩa khí, phải biết loại phụ nữ nào có thể đụng vào, loại phụ nữ nào không thể đụng vào, trong lòng anh vẫn hiểu rõ. Sở dĩ anh giữ khoảng cách với Từ Giai Nhiên là vì hôn ước giữa cô ấy và Mộ Dung Trầm Chương.