Chương 44: Tôi thích ngồi một mình
An Nhiên chỉ vào huy hiệu trên ngực Mạc Phong, đó là huy hiệu của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong không khỏi day huyệt Thái Dương, lại là một cô nàng tinh quái rồi! “Anh đừng quên, có một ngành nghề chuyên tìm kiếm thông tin về người khác đấy”, An Nhiên chống tay lên bàn, bờ mông đầy đặn vểnh lên, khiến đám đàn ông phía sau nhìn mà chảy máu mũi.
Đó là công an mạng!
Chỉ cần truy cập vào video từ camera là sẽ biết được thông tin của anh.
Vì khi vào công ty làm, Mạc Phong đã đăng ký bằng chứng minh thư ở bộ phận tài chính nên An Nhiên dễ dàng tìm ra anh.
Không ngờ ân nhân lại làm cùng công ty với cô ta, có lẽ đây chính là duyên phận do cõi u minh sắp đặt nhỉ.
Một ngày trước sinh nhật, cô ta còn kêu ca rằng chẳng biết có phải Nguyệt Lão đã cầm tơ hồng của cô ta đi buộc cua rồi không.
Kết quả hôm sau cô ta lại gặp được chuyện này, trước kia cô ta không tin vào số phận nhưng giờ thì có rồi đấy!
Mạc Phong ho khẽ, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thật ra cô không cần để ý đến chuyện đó quá đâu, nếu là người khác thì tôi vẫn cứu mà”.
“Tôi biết, nhưng tôi đâu chạy tới đây để tìm anh, tôi cũng làm ở công ty này”, An Nhiên vén tóc lên, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ đối diện anh.
Cô ta tiện tay lấy hộp cơm của mình ra, bên trong có cá hố, tôm hùm, thịt kho tàu…
Mạc Phong nhìn mà chảy nước miếng, cùng là đi làm mà khác nhau quá đi thôi.
“Anh ăn cùng tôi nhé, nhiều đồ ăn lầm… An Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nói khẽ
Đây là lần đầu tiên cô ta mời đàn ông ăn cơm, hơn nữa còn để người ta ăn chung hộp cơm với mình, tim cô ta cứ đập thình thịch.
Mạc Phong gãi đầu: “Nếu cô không ngại..
“Không ngại!”
Anh còn chưa dứt lời, An Nhiên đã nói ngay, như thể đang rất nôn nóng.
Chết tiệt!
Sự rụt rè của con gái đầu rồi?
Mặt An Nhiên đỏ bừng, cứ cúi gằm mặt lấy cơm cho Mạc Phong.
“Đúng rồi, giờ cô ổn rồi chứ?”, Mạc Phong mỉm cười.
Trước đó anh cho cô ta uống nhiều nước như thế, cuối cùng cũng nôn hết ra, nhìn nét mặt cô ta thì chắc không có gì đáng ngại.
An Nhiên vội lắc đầu: “ổn rồi, nhờ anh cả đấy, tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào. Hay sau này ngày nào tôi cũng mang cơm cho anh nhé?”
Khụ khụ…
Mạc Phong vừa uống canh, tí thì sặc luôn.
“Không cần không cần đâu, phiền phức lắm, hơn nữa không phải ngày nào tôi cũng ăn ở căn tin”, anh vội vàng xua tay từ chối.
“Cũng không sao, hôm nào tôi mời anh đi ăn vậy”.
Mạc Phong đã nhận ra cô gái này rất cứng đầu! Nếu anh từ chối cô ta lần này, chắc chắn cô ta sẽ mời thêm lần nữa.
Hết cách rồi, gái đẹp mời ăn cơm, nào có lý do từ chối chứ.
Nhưng Mạc Phong chỉ đồng ý là sẽ đi ăn với cô ta, xem như cho cô ta cơ hội bảo đáp chuyện hôm nay.
Chứ anh không nói là ăn hôm nào.
Mạc Phong trò chuyện với An Nhiên, cười nói rôm rả.
Mấy câu đùa của anh khiến cô ta cười run cả người.
Ánh mắt khác thường từ người xung quanh ngày càng nhiều, tiếng xì xào cũng lớn hơn.
Nhất là đàn ông, ai cũng nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt tràn ngập địch ý và tức giận.
“Món thịt xào này thơm thật đấy, đúng rồi, cô làm ở bộ phận nào trong công ty vậy?”, Mạc Phong vừa nhai vừa lúng búng nói.
An Nhiên thấy anh ăn ngon miệng như thế, cũng bắt đầu ăn: “Tôi làm ở bộ phận hành chính, còn anh thì sao?”
“Tôi làm bảo vệ ở bộ phận bảo vệ”.
“Anh giỏi thế kia, làm bảo vệ thì phí quá. Hay anh qua bộ phận hành chính bọn tôi đi, công việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều”.
Mạc Phong vội xua tay: “Thôi thôi, tôi làm bảo vệ cho thoải mái, chứ bước vào vũng nước đục ở bộ phận hành chính các cô làm gì. Dù sao không phải ai cũng lương thiện, nhất là cấp trên ở bộ phận hành chính các cô, nhơ bẩn xấu xa, có mời tôi tôi cũng không qua đó!”
“Hả? Có ai ở bộ phận hành chính chọc tới anh à?”
“Giám đốc và phó giám đốc của bộ phận hành chính đều không phải kẻ tốt lành, chỉ biết bóc lột cấp dưới thôi!”
An Nhiên hơi ngơ ngác, đang định hỏi tiếp thì Vương Bưu bước tới “Anh… anh Mạc… Cơm của anh đây..
Gã vừa nói vừa dán mắt vào An Nhiên.
Mạc Phong đá gã một phát: “Chú bỏ ngay ánh mắt hèn mọn này cho anh, dọa con gái nhà người ta bây giờ”.
Vương Bưu có vẻ rất kích động, cứ xoa tay lên quần áo: “Sếp… sếp An, tôi… tôi ngồi đây được không?”
“Đương nhiên là được rồi”, An Nhiên nở nụ cười xinh đẹp.
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, khiến người khác như bay lên mây.
Nghe thấy thế, Vương Bưu kích động đến mức hơi không nói nên lời, cứ thầm nghĩ “Anh Mạc! Anh đúng là quá đỉnh!”.
“Sếp An?”, hình như Mạc Phong vừa phát hiện một thông tin quan trọng, anh kinh ngạc hỏi.
“Anh Mạc, anh không biết à?”, Vương Bưu nói khẽ: “Cô ấy là giám đốc bộ phận hành chính, một trong sáu đóa hoa của tập đoàn chúng ta, nhưng trước kia chưa từng ăn cơm với đàn ông trong công ty bao giờ! Anh Mạc đúng là đối tượng sùng bái của em, em nhận anh làm đại ca là cái chắc rồi đấy!
Giám đốc bộ phận hành chính ư?
Khóe miệng Mạc Phong không khỏi giật giật, hình như hồi nãy anh còn mắng cô giám đốc này không phải kẻ tốt lành gì.
“Đúng rồi, chẳng phải chú vừa nói có việc gì đó à? Chú đi giải quyết trước đi”, Mạc Phong vỗ vai Vương Bưu, cười đầy ẩn ý.
Vương Bưu hơi sửng sốt: “Em làm gì có việc a? Đang giữa trưa mà anh?”
Ngay sau đó.
Mạc Phong nhìn Vương Bưu bằng ánh mắt lạnh lẽo, vỗ nhẹ lên đùi gã: “Chú chắc chắn là không có việc gì à?”
“A… Anh Mạc, em bỗng nhớ ra em chưa làm xong báo cáo tháng này, em đi trước đây, chào sếp An, chào anh Mạc nhé!”, Vương Bưu lập tức giật mình, vội đứng dậy, bưng đồ ăn chạy mất.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn theo với vẻ khó hiểu: “Này, bạn anh bị sao vậy?”
“Nếu cô muốn đuổi việc tôi thì cứ tự nhiên, đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn nhé!”, Mạc Phong cũng đứng dậy, khoát tay rồi quay người rời đi.
Chỉ còn An Nhiên cô đơn giữa đám đông.
Rốt cuộc cô ta đã làm sai chuyện gì chứ?
Vừa nãy vẫn ổn, sao tự dưng lại trở mặt rồi?
Mạc Phong đi rồi, ghế đối diện An Nhiên cũng trống.
Rất nhiều người có ý với cô ta nhao nhao xúm lại.
“Sếp An, tôi ngồi đây được không?”
“Tỉnh lại đi, nhìn cái bản mặt của anh kìa, đừng khiến sếp An ăn mất ngon”.
“Tôi có thịt kho tàu, sếp An muốn nếm thử không ạ?”
Cả đám đàn ông vây quanh An Nhiên, xôn xao không ngừng.
Đóa hoa này khác với mấy đóa hoa khác, tổng giám đốc và giám đốc của các bộ phận kia đều ở tầng cao nhất, là vị trí đầu não của tập đoàn, người bình thường vốn không thể với tới được.
Nhưng chức giám đốc bộ phận hành chính này phải tiếp xúc với cả trên lẫn dưới, hơn nữa bình thường An Nhiên có tiếng là tốt tính nên đám người này mới dám đến gần.
Nếu là Tô Nguyệt, không chừng đã cho họ ăn đủ rồi.
“Xin lỗi nhé, tôi thích ngồi một mình”, An Nhiên thản nhiên nói.