Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quản ngục mở một xà lim: "Vào đi!" 

 “Tôi nói mấy anh có thể nhẹ tay một chút không, không chừng sau này còn phải nhờ cậy đến tôi đấy, làm người nương tình một tí sau dễ gặp mặt nhau!”, Mạc Phong đứng trong phòng giam cười thầm. 

 Nhưng tên quản giáo chỉ vào anh và cáu kỉnh nói: "Mày đừng có giỡn mặt với tao, cái loại chỉ được mã ngoài như mày chỉ biết đi câu gái thôi, cặn bã!" 

 "..." 

 Toát mồ hôi! 

 Sao mình lại thành cặn bã rồi? 

 Hai tên cai ngục dùng dây xích sắt quấn một vòng sau đó còn dùng một cái khóa sắt lớn khóa lại. 

 "Mấy anh, không phải tôi nói rồi sao, biện pháp an ninh của mấy người/anh tệ quá đi? Cửa chống trộm bên tôi, tôi còn đá bay được thế mà mấy người/ anh chỉ dùng cái xích sắt mảnh kia mà đòi nhốt tôi lại sao? Có thể coi trọng tôi một tí không? Có thể đổi thành cái khác dày hơn không, coi thường người quá đáng mà!”, Mạc Phong nhìn hai người ngoài cửa nói. 

 Lúc này, có tiếng cười khúc khích từ phòng giam đối diện, thanh âm không lớn, nhưng Mạc Phong nghe thấy rất rõ. 

 Hai tên quản ngục ở ngoài cửa nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc: “Điên à, có nhiều người nói xích sắt của chúng tao quá lớn, hơn nữa còn có khóa đồng, nếu mở được cái này, tao sẽ quỳ xuống đất gọi mày bằng bố luôn!" 

 “Vậy thì phải nhận con trai thật rồi!”, Mạc Phong cười đùa. 

 Anh cũng không định đá nát cái cửa sắt này. Hôm nay anh kiệt sức rồi, lại còn bận rộn cả đêm. Chắc là giờ trời cũng sắp sáng rồi, anh cũng phải đi nghỉ ngơi một chút. Nếu anh chứng minh được rằng cái cửa sắt này không ngăn được anh, thì người ta lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế để thay cái khóa khác quá. 

 Hai tên cai ngục lẩm bẩm điều gì đó rồi rời khỏi nhà tù, không cần đoán cũng biết, chắc họ đang chửi Mạc Phong là đồ ngu ngốc và điên rồ. 

 Sau khi hai người này rời đi, toàn bộ nhà ngục rơi vào im lặng, dến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Mạc Phong ghé vào cửa ngục nhìn phòng giam đối diện, chỉ thấy một cơ thể gầy gò đang cuộn mình bên trong. 

 "Này, có người mới vào, có thể tỏ ra có chút phản  ứng không?!" 

 Người nằm ở trên giường gỗ lúc này mới ngồi dậy, nhưng quay lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: "Anh từ thế giới bên ngoài vào à?!" 

 "Đúng!" 

 "Ngoài kia có ba soái tướng của Nam Khương chúng tôi, còn có hàng trăm chiến binh canh giữ, làm thế nào các anh vào được?!" 

 "..." 

 Nghe giọng điệu này chắc là chỉ mấy tên âm binh ngoài kia, dù sao thì thôn Tiểu Trại cũng chỉ có những thứ này. 

 Nhắc đến soái tướng, Mạc Phong vẫn nhớ có người cầm trường đao đuổi theo mình rất lâu, chắc là tên âm binh kia lúc còn sống là một soái tướng. 

 "Làm sao vào được á? Đương nhiên là đột nhập rồi! Em gì ơi, giọng hay quá, em tên là gì? Có Facebook không? Cho anh đi. Sau anh đây buổi tối sẽ mới em ra ngoài ăn đêm!”, Mạc Phong ghé vào cửa sắt nhìn bên đối diện nhếch mép cười xấu xa. 

 Nhưng bóng người ngồi đối diện kia lại cười ngượng ngùng: "Anh nghĩ anh vào đây rồi thì có thể thoát ra được ư?!" 

 "Tất nhiên! Thiên hạ là để chu du, chưa từng có ai giữ chân được anh hết!", anh vỗ ngực tự tin nói. 

 Bóng người bên kia chậm rãi quay đầu lại, đó là một cô gái nhỏ nhắn rất xinh đẹp đang nhìn anh cười, nhìn cô ấy có vẻ khá trẻ con, nếu là ở ngoài kia anh còn cho rằng cô ấy chỉ là học sinh cấp hai. 

 Cô gái trước mặt này chính là thiếu tư mệnh của Nam Khương sao? ! 

 Để một cô gái xinh xắn dễ thương như vậy nắm mọi quyền hạn, Nam Khương hết đàn ông rồi sao? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK