"Hình như có người nổi trên mặt hồ, bảo đội của anh tới xem xem thế nào, vớt nó lên!"
"..."
Người đàn ông dừng bước, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Mạc Phong, trầm giọng nói: "Được rồi! Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi!"
“Được, được, đến ngay lập tức!”, Mạc Phong gật gật đầu, cung kính cười nói.
Sau khi người đàn ông đi xa, anh lập tức nói nhỏ với Triệu Vô Cực và những người khác phía sau: "Đi mau! Không nên ở lại đây lâu đâu!"
Mọi người lập tức chạy vào trong bụi cỏ cẩn thận mặc lại quần áo đã lột của binh lính trước đó vào người.
Người đàn ông vừa rời đi giây trước đột nhiên như nghĩ ra điều gì: "Không đúng! Lão Trương hôm nay bị chuyển đến trại tuần tra rồi mà, vậy người vừa rồi là ai?!"
Anh ta vội co cẳng chạy ngược lại, đến bụi cây kia thì thấy bảy tám người nằm la liệt dưới đất, trong đó có mấy người bị lấy sạch quần áo.
"Người đâu!"
Người đàn ông lấy chiếc kèn từ thắt lưng của mình, hướng lên trời thổi.
Nhưng lúc này Mạc Phong và những người khác đã chạy xa cả trăm mét rồi.
"Thiếu chủ! Phía trước có ánh đèn, hay là chúng ta trốn đi?!”, Sở Nam Thiên chỉ vào một căn nhà nhỏ cuối hẻm ở khu trung tâm thành phố, khẽ nói.
Vị trí của ngôi nhà này rất hẻo lánh, trước sau không có lối đi nên rất dễ bị bỏ qua.
Thấy vậy, Mạc Phong cũng gật đầu: "Được! Chúng ta vào xem xem, tìm chỗ trốn trước đã!"
Căn nhà nhỏ này không chỉ hẻo lánh mà còn rất kỳ quái.
"Kỳ quái, không có cửa! Nhà này sao lại không có cửa?!”, Trương Phong bối rối nhìn quanh nói.
Ồ!
Cách đó không xa, lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Mạc Phong dậm chân cạn lời: "Sao đám người này đánh hơi tốt quá vậy?! Tôi phục rồi đấy, mau trốn đi!"
Nói xong, anh dậm chân một cái, hai tay nắm lấy viên gạch xanh trên vách tường, lập tức bay vào trong.
Triệu Vô Cực cũng khẽ thở dài: "Mọi người lên trước đi, tôi sẽ là người cuối cùng!"
Khinh công của Trương Phong hơi kém, thân là người lên trước, Sở Nam Thiên không khách khí, sau khi leo lên liền vươn tay nhìn hắn nói: "Nào! Tôi kéo cậu lên!"
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, Triệu Vô Cực không hề chậm trễ, lập tức lao lên từng bước mạnh mẽ.
Mạc Phong đi dạo trong sân này một vòng, trong đó thả gà vịt, hiển nhiên là có người ở.
"Ai ... ai đấy?!"
Lúc này, một cô gái thanh tú từ trong nhà chạy ra, mọi thứ khác đều ổn, cô gái này cũng xinh đẹp, mang nét thanh nhã trầm lặng của một cô gái Nam Khương điển hình, nhưng hình như mắt của cô gái này có gì đó không ổn.
Không sai, ánh mắt kia vô hồn.
Mạc Phong cầm một viên đá nhỏ ném về hướng góc tường.