Mạc Phong chỉ vào mình, cười khổ: “Tôi không giống người tốt á? Cô nhóc muốn ăn thì ăn chứ sao, nhưng tôi chỉ khuyên một câu, tốt nhất là ngoan ngoãn cho tôi, nếu mà để tôi phát hiện ra cô nhóc có tâm địa gì thì tôi sẽ không khách sáo đâu!"
“Được rồi, Tiếu Nhã mau ăn đi, mặc kệ anh ta. Gã này thích dọa con gái nhà lành ấy mà.
“…”
Tiếu Nhã gắp một miếng tôm sốt rồi vội vàng gật gù: “Ngon quá, đây là loại động vật gì vậy, để khi nào em về em bắt đầu bếp làm cho em ăn!”
“Ấy, nhà cô có cả đầu bếp cơ à? Lẽ nào cô là đại tiểu thư của một gia đình nào đó sa cơ lỡ vận tới chỗ tôi?”, Mạc Phong cười khinh thường.
Cô nhóc chỉ gật đầu: “Không phải sa cơ lỡ vận mà là tôi trốn đi chơi. Đồ ăn ở đây ngon quá! Ngon hơn ở chỗ chúng tôi nhiều".
“Vậy các cô ở đâu?”
“Chỗ chúng tôi là…”
Bỗng nhiên Tiếu Nhã bụm miệng, không để mình nói tiếp. Mạc Phong nheo mắt khi thấy cảnh tượng đó.
Xem ra đúng là cô nhóc này có vấn đề. Nhưng nhìn vẻ ngây ngô của cô nhóc thì có vẻ không phải là giả tạo.
Trước đó anh còn tưởng cô nhóc là một người thông minh siêu cấp rất khó đối phó cơ, giờ xem ra chỉ là một kẻ háu ăn.
Thế nhưng anh vẫn cảnh giác, Trương Phong đã nói rồi, người có mắt màu trắng là người tu chân, nên không được động vào bọn họ.
Mạc Phong cũng đã tìm hiểu vài cuốn sách cổ, còn cả tài liệu về người tu chân. Nếu giải thích một cách nôm na thì người tu chân giống như những người ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là còn người luyện võ chỉ là người bình thường, ăn mặc sơ sài, qua loa.
Vì vậy những người này có chút khinh thường người luyện võ. Đám người này thường sống ở những nơi dồi dào linh khí, ví dụ như trong núi sâu.
Ở Hoa Hạ còn rất nhiều nơi có linh khí dồi dào, ví dụ như hồ trên núi Trường Bạch hay là những nơi như Thiên Sơn, Tuyết Sơn và cả núi Côn Lôn. Đây đều là những nơi lưu truyền những câu truyện thần thoại từ thời xa xưa.
Có những câu chuyện có thật, chỉ là có những điều người phổ thông không thể tiếp xúc nên họ biến chúng thành những câu chuyện của thần linh.
Nếu trên đời này đúng là có người tu chân thì Mạc Phong phải thỉnh giáo hẳn hoi mới được.
Lúc ăn cơm, Tiếu Nhã cũng giống những cô gái khác, cách ăn uống khá giống Bạch Doanh.
Ăn gì cũng hết, làm gì cũng không biết, cầm cái bát cũng rơi vỡ.
Tóm lại là Mạc Phong sợ lắm, đúng là càng giúp thì lại càng bận. Thế là anh dứt khoát bắt Tiếu Nhã ăn xong thì đi nghỉ ngơi.
Sau khi rửa bát xong, mấy cô gái ngồi trong phòng khách xem tivi. Người đắp mặt nạ, Thương Hồng thì ngồi máy tính xử lý công việc, nói chung là bầu không khí vô cùng hòa thuận.