Lúc này, Mạc Phong linh hoạt vung kiếm Tàn Uyên trong tay lên, sau khi nhìn thấy Nhược Hi ngã xuống đất, anh nóng lòng muốn thoát ra để giúp đỡ.
“Tiểu Phàm, nhớ những câu vè này!”, Mạc Yến Chi kêu lên, đứng trên lan can.
"Tháng Giêng Tiểu Hàn lại Đại Hàn, tháng Hai Lập Xuân Vũ Thuỷ như lũ cuốn; tháng Ba ắt là Kinh Trập, tháng Tư thanh minh Cốc Vũ".
"Tháng Năm Lập Hạ Tiểu Mãn, tháng Sáu Mang Chủng Hạ Chí; tháng Bảy Đại Thử Tiểu Thử, tháng Tám Lập Thu Xử Thử".
"..."
Sau khi Mạc Phong đánh lại được đám người đang đè lên mình, anh không thể không chú ý đến vị trí mà hai mươi tư người trước mặt đang chiếm giữ.
Vì trận pháp hai mươi tư Địa Trạch này được sắp xếp theo hai mươi tư tiết khí, nên chắc chắn nó cũng phải tuân theo quy luật của hai mươi tư tiết khí.
Không phải tất cả hai mươi tư tiết khí đều quan trọng. Điều quan trọng nhất cần nhớ là bốn điểm: Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân và Đông Chí.
Bây giờ gần nhất với Mạc Phong cũng chỉ có Hạ Chí và Thu Phân. Hạ Chí là ngày mà khoảng thời gian ban ngày dài nhất và thời gian ban đêm ngắn nhất, cũng chính là ngày dương khí vượng nhất.
Vì vậy đây chắc vị trí mạnh nhất, nhưng hiện tại đã qua mùa hè, mùa thu đã kéo đến, tuy rằng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của mùa hè, nhưng lúc này tiết trời đã bắt đầu chuyển sang đêm dài ngày ngắn.
Thời điểm này còn gọi là Hạ Tàn, tức là dương khí không vượng, dần biến thành âm thịnh dương suy, sau Hạ Chí, ánh sáng của mặt trời chuyển từ Bắc xuống Nam, biểu thị dương khí đang yếu dần.
Vì vậy vị trí bị ảnh hưởng lớn nhất vào thời điểm này phải là vị trí của Hạ Chí.
Mạc Phong lần theo tràng câu vè mà bố anh vừa đọc, tìm ra vị trí của Hạ Chí, hiển nhiên vị trí này được giấu ở ngoài cùng của trận pháp.
Hướng của Hạ Chí hơi xa so với các vị trí khác, có vẻ như Mạc Phong đã đoán đúng, trận pháp hai mươi tư Địa Trạch chỉ giới hạn trong hai mươi tiết khí của một năm, có lẽ sau một lúc nữa, mắt xích của trận pháp sẽ chuyển sang Đông Chí.
Lão già nhìn thấy Mạc Phong đang nhìn chằm chằm về một hướng nhất định, liền hiểu được chắc chắn anh đã phát hiện ra được gì đó.
"Ngơ người ra làm gì nữa, xông lên!"
Mỗi nhóm vị trí đều có hai người, lúc này chỉ còn lại có một người canh giữ, hơn nữa tất cả mọi người đều tập trung về hướng Hạ Chí, sau đó đám người này càng lúc càng điên cuồng, chứng tỏ suy đoán của Mạc Phong hoàn toàn chính xác.
Anh cầm chuôi kiếm bằng một tay sau đó rạch một đường lên tay trái tạo ra vết cắt, ánh sáng vàng lập tức toả khắp cơ thể.
Thấy Mạc Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhóm người lập tức nhảy lên phía trước lao về đằng sau anh.
“Hoành Quán Bát Phương!”, Mạc Phong cầm kiếm giận dữ hét lên.
Vù!
Bóng kiếm của anh chợt loé lên, một luồng không khí khổng lồ bùng phát từ giữa mắt xích trận pháp.
Lafite trong đài phun nước bị thổi bay khắp nơi, cả sân tràn ngập rượu vang đỏ, đám người định đánh lén từ phía sau liền bị một chiêu Hoành Quán Bát Phương này thổi bay ra mấy mét.