Trương Phong vội vàng lùi lại một bước: "Cây ăn thịt người! Anh Mạc, cẩn thận, dây leo này có độc!"
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên bật dậy lao ra phía bên này, nhưng Mạc Phong giận dữ hét lên: "Đừng qua đây! Cẩn thận kẻo vướng vào thứ này!"
Anh tập trung dương khí ở hai cánh tay, thanh kiếm Tàn Uyên ngay lập tức nhô lên khỏi đất.
Vù!
Ngay khi kiếm Tàn Uyên xuất hiện, những sợi dây leo quấn lấy anh nới lỏng ngay.
Những sợi dây leo bị chặt vẫn còn nằm co quắp trên mặt đất, số còn lại thì rụt vào trong với tốc độ cực nhanh.
Mạc Phong nhảy lùi lại, lộn mấy vòng trên không trung rồi hạ cánh một cách vững chắc trên mặt đất, dây leo cũng tiếp tục rụt nhanh về phía sau như có ý thức.
“Kết thúc rồi sao?”, Triệu Vô Cực nhìn quanh ngạc nhiên nói.
Trương Phong nhìn xung quanh: "Không đơn giản như vậy đâu. Cây ăn thịt người này hoặc là không ra tay, hoặc là nhất định phải nhìn thấy máu! Rút lui lúc này có lẽ là để mở đường tấn công trở lại! Tôi đã từng nhìn thấy loại cây này trong sách cổ, nhưng không ngờ rằng thôn nhỏ này lại có nhiều đến vậy!"
"Tôi cứ tưởng là cây hoè cơ!"
"Cả hai có một điểm chung, đó là tích tụ âm khí. Đám cây ăn thịt người này giết vô số người, trên cây có quá nhiều âm hồn không thể siêu sinh, lâu dần, đạo hạnh của đám cây này ngày càng trở nên lợi hại hơn! Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Trương Phong giậm chân một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một trận Bát Quái, nhưng một lúc sau, trận hình biến mất, cho dù hắn có giậm chân như thế nào trận hình cũng không xuất hiện.
“Cậu có làm được không thế? Không được thì tôi vung kiếm chặt đứt đám cây này cho xong!”, Mạc Phong huơ thanh kiếm Tàn uyên trong tay, trầm giọng nói.
Nhưng ngay sau đó, anh kinh ngạc nhìn đôi tay của mình: "Tại sao Kỳ Môn Độn Giáp của tôi lại không sử dụng được chứ?"
Bất kể anh làm thế nào cũng không cảm nhận được dương khí trong cơ thể, tựa như chúng đã bị phong tỏa.
"Thiên Địa Vô Cực, Ứng Biến Vô Đình, Kiểm Tu Vạn Vật, Trường Thinh Vô Vân, cấp cấp như luật lệnh!"
Trương Phong cầm trong tay một lá bùa, giậm chân một cái rồi lập tức lao tới.
Lá bùa dường như có ý thức, vừa bay tới thân cây là bốc cháy phừng phừng.
Rắc!
Thân cây lập tức bốc cháy, Mạc Phong cũng lao tới như bay, anh vung kiếm Tàn Uyên trong tay chặt đứt toàn bộ cành cây rậm rạp to bằng nửa người.
"Thiếu chủ! Cây cối xung quanh đều không được bình thường!", Sở Nam Thiên lúc này kinh hãi kêu lên.
Cây cối xung quanh càng ngày càng tiến gần bọn họ, tựa như dưới gốc cây có một đôi chân có thể di chuyển như con người.