"Thảo nào bao nhiêu năm nay bà ta không dám đi bước nữa! Hóa ra là có số khắc chồng!"
"Cái này thì ai biết được, có điều cậu trai đó nói cũng chuẩn đấy. Đàn bà mà chanh chua đanh đá quá thì gia đình ắt sẽ không hòa thuận, xảy ra chuyện cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi".
"..."
Mặt bà Vương sầm lại vô cùng lạnh lùng, bà ta vội vã giải thích với đám đông nhưng càng giải thích lại càng phản tác dụng.
Mạc Phong cũng chẳng buồn quản chuyện này nữa. Mặc dù anh không biết xem tướng, nhưng mặt bà Vương này nhìn là thấy hung ác. Người đàn bà này chắc chắn không phải một người vợ hiền dâu thảo, ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng là chuyện bình thường.
Một người đàn bà lúc nào cũng coi mình là cái rốn của vũ trụ, đi tới đâu gây chuyện tới đó thì đương nhiên gia đình không thể hòa thuận rồi.
Đây cũng chính là định luật Murphy!
Cảm xúc, tâm trạng của mỗi thành viên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vận khí của cả gia đình. Phàm là những gia đình suốt ngày cãi nhau thì càng ngày sẽ càng nghèo. Còn những người lạc quan luôn nở nụ cười trong nghịch cảnh thì đổi đời chỉ là chuyện sớm muộn.
Khi lái xe đến câu lạc bộ Quá Giang Long, Thương Hồng dường như đã có dự cảm Mạc Phong sắp tới nên đã chờ sẵn ở cổng.
"Tâm trạng của anh có vẻ không tốt, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạc Phong ngẩn người ra hỏi: "Em cũng biết xem tướng à?"
"Cái đó em không biết, nhưng em có biết một chút tâm lý học! Thấy anh cau chặt mày lại có nghĩa là trước đây không lâu đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh phiền lòng đúng không?"
"..."
Quả nhiên làm bạn với một người phụ nữ thông minh cảm thấy rất dễ chịu, cô ấy như thế đọc được suy nghĩ của bạn vậy.
"Trên đường anh gặp chút rắc rối, em giúp anh tìm người rửa chiếc xe này được không?", nói rồi Mạc Phong đưa chìa khóa xe cho Thương Hồng. Thương Hồng lại đưa chiếc chìa khóa cho Nhược Hi.
Mặc dù Mạc Phong đã gặp Nhược Hi này mấy lần nhưng mỗi lần gặp cô gái này mắt anh đều sáng lên. Điều khiến người ta khó quên nhất ở Nhược Hi là đôi mắt.
Một đôi mắt đào hoa vô cùng mê hoặc khiến người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn.
Động tác rất nhỏ này của Mạc Phong cũng không thể qua mắt Thương Hồng: "Thích à? Hay là cho cô ấy về ở cùng đi, vừa hay còn một phòng trống".
"Em đừng nói linh tinh, phòng đó để lại cho Diệp Đông Lâm rồi!"
"Ồ! Hóa ra anh có ý đồ này, thấy hai chị em nhà họ Diệp đều xinh đẹp nên định "mía ngọt chặt cả cụm" hả?"
"Em nói gì vậy chứ, phục em thật đấy. Đừng nói linh tinh, anh và Diệp Đông Lâm kia chỉ là đối tác chiến lược thôi, bạn bè xã giao ấy mà".
Người phụ nữ thông minh mặc dù có thể giúp bạn giải quyết rất nhiều rắc rối, nhưng cũng khiến bạn cảm thấy mình đang bị một đôi mắt âm thầm theo dõi. Bởi vì tất cả những việc bạn làm cô ấy đều nhìn thấu, thậm chí nó sớm đã nằm trong dự liệu của cô ấy.
Thương Hồng sau đó chỉ cười chứ không nói thêm gì. Cô cùng anh đi lên lầu, vào trong văn phòng. Lúc cô mở cửa văn phòng ra thì đã thấy hai người ở bên trong.
Đó là Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên, cả người họ toàn là vết thương được băng bó, nhưng cũng may đều là vết thương ngoài da.
"Đã biết thế nào là lễ hội chưa? Cho các ông biết đất Giang Hải này không phải cứ thích đến là đến được! Hôm nay nếu tôi không đến sớm thì e rằng giờ hai người đã bị hỏa táng rồi!", Mạc Phong vẻ mặt cạn lời nhìn hai người kia.
Bọn họ hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn bị Mạc Phong mắng cho không ngóc đầu lên được. Ai nấy đều cúi gằm mặt không nói không rằng.
Một lúc sau Triệu Vô Cực mới ngượng ngùng cười nói: "Thiếu chủ đừng mắng nữa được không. Hai chúng tôi cũng đâu có ngờ sẽ gặp phải người nhà họ Cổ ở đất Giang Hải này!"
"Được rồi, cái này cũng một phần tại tôi lần trước đi mà không để lại địa chỉ hay số điện thoại cho hai người. Đúng rồi, Viên Bá Thiên đâu sao không thấy tới?"
Ba người này bình thường thì như hình với bóng, vậy mà Viên Bá Thiên lợi hại nhất hôm nay lại không thấy tới. Việc này có chút kỳ lạ.