Hồng Yên không định buông hắn ra: “Thực ra em cảm thấy như này tuyệt lắm, tình yêu Platonic là điều mà em luôn mong muốn, chỉ cần ở cạnh anh dù cả ngày không làm gì em cũng thấy vui.
“…”
Cô ấy càng như vậy thì Trương Phong càng cảm thấy áy náy.
Tình yêu Platonic là tình yêu về mặt tinh thần. Thanh thiếu niên hiện tại sục sôi nhiệt huyết, dù có kiểm soát để không đụng chạm nhưng bên trong nội tâm với sục sôi ham muốn, nhất là ở cạnh người mình thích thì không thể nào có chuyện không dao động được.
Dù Hồng Yên có nói như vậy thì Trương Phong cũng không phải là kẻ ngốc. Không thể có chuyện hắn không có cảm giác gì được.
Hắn không chạm vào Hồng Yên là vì nếu hai người không xảy ra quan hệ thì sẽ không bị tính là phá giới và theo lý thì như vậy sẽ không phạm phải đại họa ngũ tệ tam khuyết.
“Xin lỗi, anh chỉ có thể làm được như vậy thôi. Đó đã là tất cả rồi!”, Trương Phong thở dài cười khổ.
Hồng Yên ôm hắn từ phía sau: “Em mãn nguyện lắm rồi, mãn nguyện so với lúc trước anh cứ mặc kệ em rồi!”
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
“Được rồi, anh làm cơm, em đi mở cửa đi. Có lẽ là thu tiền điện nước đấy!”, Trương Phong khẽ cười.
Hồng Yên cũng cười tinh nghịch: “Anh làm nhanh lên, em đói sắp chết rồi này!”
Nói xong cô ấy quay người đi ra cửa: “Ai vậy?”
“Thu tiền điện nước đây?”, giọng nam khàn khàn từ ngoài vọng vào.
Nghe thấy vậy Hồng Yên bỗng nghĩ sao thu tiền điện nước lại đổi sang một người đàn ông rồi. Ban đầu cô không nghĩ nhiều, nhưng khi cửa vừa mở thì cô đã kinh hãi kêu lên.
“Các người là ai, định làm gì vậy?”
Cạch.
Tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Trương Phong lập tức tắt bếp chạy ra ngoài thì thấy ba người đàn ông lực lưỡng đang bước vào. Hồng Yên bị một trong ba kẻ đó kề dao vào cổ.
“Các người là ai? Tự tiên xông vào nhà dân, tôi báo cảnh sát đấy!”
Người đàn ông kề dao vào cổ Hồng Yên hừ giọng: “Có giỏi thì báo đi, tao muốn xem xem cảnh sát tới nhanh hơn hay là con dao của tao đâm vào cổ cô ta nhanh hơn!”
“Rốt cuộc các người muốn gì? Tiền sao?”
Trương Phong lấy tiền từ trong ví ra, hắn đặt vài trăm tệ lên bàn: “Toàn bộ ở đây, cầm rồi đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát nữa!”
“Xì! Có vài trăm tệ mà cũng đòi! Hơn nữa, mày thấy bọn tao mạo hiểm như vậy chỉ vì vài trăm tệ thôi sao?”
Nhìn vẻ hung dữ của mấy người đàn ông này thì có lẽ bọn chúng không tới vì tiền thật.
“Người anh em, rốt cuộc các người muốn gì?”, Trương Phong cười khổ nhìn bọn chúng.
Một người đàn ông đầu bổ luống hừ giọng: “Giao Hỏa Linh Châu ra, tao có thể tha cho người phụ nữ của mày, bằng không thì bọn tao chơi luôn đấy! Cô em này trông khá lắm, rất ngon!”
“Ông…”