“Cháu lật trang nữa xem đi!”, Thường Vân Sam trừng mắt tức giận.
Mạc Phong lật thêm một tờ nữa thì thấy có bốn chữ Nhật Nguyệt Bảo Điển.
“Nhật Nguyệt Bảo Điển sao?”, Mạc Phong kinh ngạc kêu lên.
Mạc Yến Chi đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đưa bố xem nào. Nếu bố đoán không nhầm thì đây là một cuốn mật tích bị thất truyền từ đời Tống, là cuốn sách quý của Đạo gia”.
“Bố! Ý bố là…”
“Đúng vậy! Đúng như những gì con nghĩ! Là cuốn sách giúp nam nữ đồng thời có thể tiến bộ được, trong nam có nữ, trong nữ có nam!”
“…”
Công pháp này…
Anh thích!
Mạc Phong nhếch miệng để lộ nụ cười xấu xa: “He he, còn có chuyện béo bở như này cơ à!”
Bốp!
Thường Vân Sam đập vào đầu anh: “Cháu nghĩ cái gì vậy! Nhật Nguyệt Bảo Điển nói rằng nam nữ áp tay, khí tức tương thông, có thể nhìn thấy rõ từng tế bào của đối phương, thậm chí còn có thể đi vào tiềm thức của đối phương để hòa hợp, bổ sung Âm Dương để cân bằng!”
“Cô gái nào cũng được ạ?”, Mạc Phong gãi đầu hỏi.
Nếu như Thường Vân Sam nói là bổ sung Âm Dương thì chẳng lẽ anh phải luyện công pháp với cô gái như Diệp Đông Thanh sao?
Vận chuyển dương khí lên người cô ấy, có thể giúp cô ấy tránh được tình trạng phải bổ sung linh chi Lửa liên tục.
Nhưng thực tế không đơn giản như anh nghĩ.
“Điền Quang đã muốn đưa Nhược Hi đi như vậy thì chứng tỏ là cháu có thể biết được bí mật gì đó từ con bé! Mẹ cháu đã sắp xếp con bé bên cạnh cháu thì chắc chắn là phải có lý do của bà ấy! Nhớ đấy, đừng có luyện bừa đối với cuối Nhật Nguyệt Bảo Điển này. Giờ nó chỉ là sách, chưa có công pháp rõ ràng, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma!”, Thường Vân Sam gõ lên đầu anh và dặn dò.
Lúc này, có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy Bạch Như Nguyệt đang đi tới. Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi: “Hóa ra cậu ở đây à?”
Cô ấy tìm Mạc Phong khắp phòng khách mà không thấy đâu. Sau đó Đàm Lão Bát nói anh uống say vừa rời đi thì cô mới chạy theo xuống theo.
Khi nhìn thấy Mạc Yến Chi và Thường Vân Sam cô bèn khom người cung kính: “Chú Mạc, chú Thường!”
“Ấy, cô bé lễ phép quá, là con gái nhà ai vậy?”, Thường Vân Sam nhìn Bạch Như Nguyệt khẽ cười.
Không thể phủ nhận Bạch Như Nguyệt khí chất ngời ngời, nhìn là biết xuất thân danh giá.
Mạc Yến Chi nói nhỏ vài câu bên tai ông ấy. Lúc này Thường Vân Sam mới chợt bừng tỉnh: “Con gái của A Mạn à? Chẳng trách xinh xắn quá. Giống mẹ của cháu lắm. Vào thời đại của chúng tôi, mẹ cháu là sát thủ của đám đàn ông đấy! Điều đáng tiếc nhất là bà ấy lại đi lấy cái ông già ngây ngô như bố cháu. Cũng may mà cháu được thừa hưởng gen của mẹ!”
“…”
Mạc Phong đứng bên cạnh co giật khóe miệng. Cái ông này đúng là cái gì cũng dám nói. Sao lại nói bố mẹ người ta trước mặt người ta như thế chứ.