Năm xưa bên cạnh Mạc Yến Chi cũng đâu thiếu người tham mưu, lẽ nào họ không nhận thấy bố cục ở đây sẽ không mang lại may mắn sao?
Thường Vân Sam thấy hắn lầm bầm sau lưng bèn cười chế giễu: “Cậu cũng biết xem phong thủy à?”
“Biết một chút, đúng là làm trò cười trước mặt tiền bối rồi”, Trương Phong vội vàng chắp tay cúi người khẽ cười.
“Không cần khiêm tốn, la bàn Tử Kim mà cậu cầm trong tay không phải thứ mà các thầy phong thủy thông thường có thể sử dụng được. Chứng tỏ kiến thức phong thủy huyền học của cậu khá sâu đấy. Năm đó, vị trí này là do tôi chọn. Đầu tiên tôi phải thừa nhận cậu nói không sai. Chôn người chết ở đây thì vận khí của hậu nhân sẽ càng ngày càng kém!”, Thường Vân Sam phất tay khẽ cười.
Mạc Phong giật mình khi nghe thấy vậy! Chết tiệt! Đây không phải cố tình dìm người khác sao?
Anh nhớ lại những năm qua, chẳng trách số anh đen như vậy, chịu đựng chín chín tám mươi mốt cửa ải mới bước được tới ngày hôm nay. Nếu không phải mẹ anh bị chôn ở đây thì có khi nào vận khí của anh tốt hơn chút không?
“Cái ông này, có phải ông cố tình làm vậy không?”, Mạc Phong đi tới trước mặt ông khẽ cười.
Thường Vân Sam khẽ lắc đầu: “Mọi việc không nên chỉ nhìn bề ngoài. Ông có thể lừa được người khác chứ làm sao lừa được bố cháu?”
Mạc Yến Chi không phải là người dễ đối phó. Năm xưa Thường Vân Sam là một kẻ ngông cuồng trong giang hồ mà không ai không biết danh tiếng của ông.
Nhưng có những phương diện mà Mạc Yến Chi vẫn cao tay hơn ông ấy. Mặc dù Mạc Yến Chi không hiểu phong thủy nhưng dù có bày trí thế nào thì ông vẫn có thể phát giác được.
Hai mươi năm trôi qua mà ông không nói gì thì chứng tỏ phong thủy ở đây không phải giống như những gì họ nhìn thấy trước mắt.
Mạc Phong không phải là người có hứng thú với phong thủy. Anh chỉ muốn sớm được tới mộ để lạy mẹ một lần.
Trương Phong thì vô cùng thích thú với lĩnh vực này. Cây cỏ hoa lá trên đường hắn đều để ý. Mỗi lần đi tới một địa điểm mới là hắn để lại ký hiệu, và còn dùng cả Kỳ Môn Độn Giáp để tính toán.
Cũng không biết là do năng lực không đủ hay là do phong thủy ở đây kỳ lạ quá mà thế núi mỗi lúc một hạ thấp, cứ thoải thoải đổ xuống, không hề tạo thành cái gọi là long mạch, nhưng la bàn lại chỉ ra là ở quanh đây rất dồi dào khí lực. Vì cây kim chuyển động cả bốn hướng.
Điều đó chứng tỏ phong thủy ở đây không hề đơn giản như những gì nhìn thấy. Có lẽ có người nhìn thấy bố cục Kim Ngưu đâm ngược nên mới không lựa chọn chôn mộ ở đây.
Đường đi cản trở, xung quanh lại là vực, mộ mà đặt ở đây thì hậu nhân sẽ càng ngày càng nghèo túng.
Đoàn người đi xuyên qua một khu rừng và leo lên núi.
Đường lên núi dựng một góc tầm bốn mươi, đến năm mươi độ. Muốn biết độ dốc của nó như thế nào thì chỉ cần vẽ một hình tam giác ra là hiểu ngay.
Nhìn con đường dốc dựng đứng, nếu mà trèo lên nữa thì sẽ bị rơi xuống, hết sức nguy hiểm.
“Bố, chúng ta leo lên núi ạ?”, Mạc Phong nhìn đỉnh núi thẳng đứng đâm lên tân mây xanh và hỏi.
Anh ở Yến Kinh không lâu. Thật không ngờ khu vực ngoại thành còn có những ngọn núi cao tới mức không nhìn thấy đỉnh như thế này.
Cao khủng khiếp!
Hơn nữa càng leo lên thì càng dựng đứng.
Mạc Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy! Trèo lên trên chính là mộ của mẹ con. Để tránh người khác đến quấy rầy bà ấy nên mới cố ý lựa chọn ở đây”.
Trương Phong cầm la bàn, nhìn xung quanh: “Không nhầm, không thể nhầm được. Trên ngọn núi này có linh khí mạnh quá.Tôi rút lại lời nói trước đó rằng phong thủy không tốt nhé!”
“Cậu khẳng định phong thủy ở đây tốt sao?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Hắn gật đầu: “Không thể nhầm được. Cảm giác khi ở dưới chân núi và khi đi vào khu rừng này hoàn toàn khác nhau. Đây có lẽ là từ trường tự nhiên. Bước vào trong sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi đi qua thì không sao nữa.