Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Phong vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô gái này. Khuôn mặt cô ấy mềm mại, ấm áp. Trương Phong lắp bắp hỏi: "Như Yên... Là em... Thực sự là em sao?" 

 "Phí lời! Không phải em thì là ai? Lẽ nào anh lại vừa đi nhìn trộm cô gái nào? Nếu anh dám làm vậy nữa thì chúng ta chia tay!"

Cảm giác khi chạm vào khuôn mặt đó vô cùng chân thực, mềm mại. 

 Trương Phong lúc này có chút sững sờ, rốt cuộc đây là hiện thực hay những thứ hắn trải qua trước đó mới là hiện thực? 

 Trái tim như đã chết của hắn bỗng lại rạo rực trở lại. 

 "Đừng! Đừng rời xa anh! Vĩnh viễn xin đừng rời xa anh!", Trương Phong ôm chặt lấy Liễu Như Yên. 

 Thế nhưng hình bóng Liễu Như Yên lại dần dần biến mất. 

 Trương Phong đang ôm lấy một khoảng không, còn hình bóng người ban nãy đã biến mất như một làn gió. 

 "Như Yên! Như Yên! Em ở đâu vậy?" 

 Lúc này, đột nhiên những tiếng còi xe cứu thương ngày càng lớn dần. 

 Những chiếc xe cứu hộ đi về phía Trương Phong đang đứng. Trương Phong lúc này như nhận ra điều gì đó: "Đây là cổng trường đại học Sư phạm, đằng trước là đại lộ phía Đông Giang Bắc, ngày 24 tháng 6 sinh nhật mình, Như Yên đã...!" 

 Trương Phong không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức chạy thật nhanh theo sau chiếc xe cứu hộ. Quả nhiên, ở đó có rất nhiều người đang bu lại xung quanh. 

 Ít cũng phải có khoảng hai ba chục người đang bu lại xem, trên mặt đất còn có một vũng máu. 

 "Như Yên!", Trương Phong vội vã lao lên phía trước, hắn đẩy đám người đang ngáng đường mình ra. Người nằm trong vũng máu kia chính là bạn gái Trương Phong - Liễu Như Yên. 

 Cảm giác đau đớn thấu trời khi mất đi người mình yêu thương phải trải qua một lần đã là cực hình, tại sao lại bắt hắn trải qua điều đó tới hai lần? 

 Hơn nữa cảm giác mỗi lần đều vô cùng chân thực, như thể đang nhắc nhở Trương Phong rằng hắn đã hại chết người mình yêu thương nhất rồi! 

 Ngũ Tệ Tam Khuyết chết tiệt! Số mệnh chết tiệt! 

 Trương Phong ngửa đầu lên trời giận dữ gầm lên: "Đời này kiếp này ông đây không muốn làm Đạo sĩ!" 

 Đột nhiên, bốn bề xung quanh lại chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Trương Phong. 

 Cảnh tượng ban nãy biến mất, quay lại với thực tại trên đỉnh ngọn tháp. 

 Một cụ già từ trong đám người kia bước ra nhìn Trương Phong đang quỳ dưới đất khóc thút thít rồi khẽ lắc đầu nói: "Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân! Chàng trai trẻ, hay là cậu ở lại đây, gia nhập Bát Linh Lung với bọn ta! Thế giới hỗn loạn này đã khiến cậu quá mệt mỏi rồi, tại sao phải tự ép bản thân mình như vậy chứ?" 

 "Bát Linh Lung? Ở lại đây?", Trương Phong quỳ trên mặt đất lẩm bẩm, giọng hắn lúc này đã hơi run rẩy. 

 ... ... 

 Lúc này bên ngoài ngọn tháp. 

 Đến ải cuối cùng, không giống như dự liệu của Mạc Phong, anh tưởng Trương Phong sẽ vượt ải sau hai phút, nhưng giờ đã hai mươi phút trôi qua mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì. 

 "Quả nhiên là ải cuối, đã hai mươi phút rồi mà không có động tĩnh gì! Cũng không có dấu hiệu là đèn sắp sáng, thiếu chủ nói xem Trương Phong này liệu có qua được không?", Triệu Vô Cực khoanh tay trước ngực thở dài. 

 Sở Nam Thiên bên cạnh cũng lắc đầu nói: "Không biết! Đã là ải cuối rồi, chắc chắn sẽ gặp phải thứ không dễ đối phó! Tôi còn tưởng cậu ta sẽ qua ải cuối cùng với thời gian ngắn nhất, nhưng xem ra đã có phiền phức rồi. Nếu không thì sao lâu vậy mà không có động tĩnh gì chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK