Anh vừa bước ra khỏi phòng thì đã cảm nhận được sự lạnh lẽo. Hành lang này âm u quá. Theo lý mà nói, dù bây giờ đã lập thu nhưng vẫn có thể mặc áo cộc tay bình thường, nhiệt độ sáng sớm cũng không thấp tới mức như thế này mới phải.
Quỷ dị quá!
“Ai? Giả thần giả quỷ! Bước ra đây cho tôi!”, Mạc Phong nhìn xung quanh nhưng không có ai đáp lại.
Đột nhiên…
Một luồng gió lạnh từ đầu kia của hành lang thổi tới. Một bóng hình đột ngột xuất hiện từ phía đó.
Mạc Phong nổi da ga khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Một cô gái mặc áo dài đỏ với mái tóc dài cúi đầu đứng trước anh ngay cuối hành lang.
Màu đỏ khiến người ta cảm thấy kiêng dè. Nếu là ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối mà đảo qua đảo lại thì thật kinh dị.
Nhất là vào lúc sáng sớm như này. Anh không nghĩ có ai rảnh rang tới mức mặc áo đỏ đứng ở đây để dọa người khác.
Mạc Phong không tin là có ma quỷ. Dù có thật thì anh cũng chẳng sợ khi bản thân là người ngay thẳng, đàng hoàng.
Nghĩ kỹ lại thì những năm qua cũng dính nợ tình duyên khá nhiều, nhưng không tới mức có cô gái nào vì anh mà cảm thấy chán sống cả.
Hơn nữa anh từng là vệ binh. Khí tức chết chóc trên người anh khiến ma quỷ cũng phải sợ hãi mà né tránh. Dù có những thứ không được sạch sẽ thì cũng tìm cách né xa anh.
Vậy nên Mạc Phong đoán cô gái áo đỏ trước mặt không phải là thứ gì đó dơ bẩn!
Là có người cố tình hù dọa Mạc Phong, khiến anh bị hoảng loạn tinh thần! Nhưng với một người đàn ông từng đi chiến trường, sớm quen với sự sống cái chết thì không ai có thể dọa anh về mặt tâm lý được nữa.
Những thứ dơ bẩn sợ nhất ba loại người: Một là đạo sĩ, hai là đồ tể giết heo, và ba là vệ binh!
Đạo sĩ thì không cần phải nói. Họ sinh ra đã khắc những thứ kia. Còn đồ tể thì nghe nói chúng sợ nhất con dao trong tay họ. Vệ binh thì sinh ra đã có khí tức cực dương nên cũng khiến chúng phải sợ hãi.
Vụt!
Một cây kim bạc phóng ra.
Phập!
Cây kim đâm thẳng vào cơ thể cô gái mặc áo đỏ.
Điều khiến Mạc Phong ngạc nhiên là cô gái đó không hề kêu lên một tiếng nào.
“Chết tiệt! Đây…là cái quái gì vậy? Không cảm thấy đau sao?”,
Trong nháy mắt , cô gái mặc áo đỏ đã biến mất.
Mạc Phong chau mày, lần đầu tiên có một người thoát được khỏi tầm mắt của anh.
Tách!
Một giọt nước từ trên trần nhà rơi xuống mặt Mạc Phong.
Anh lấy tay lau đi. Mẹ kiếp! Không phải là nước mà là máu!
Anh vội lùi lại phía sau. Cô gái mặc áo đỏ từ trên trần nhà nhảy xuống, tạo thành một vết lõm dưới sàn.
“Chết tiệt! Cái thứ xúi quẩy gì thế này? Đã mạnh thì chớ, bước đi còn không phát ra cả tiếng nữa!’, Mạc Phong chau mày.
Vừa mới đứng vững thì cô gái mặc áo đỏ lại lao về phía Mạc Phong.
Người ta cứ dồn đánh mình như vậy, nếu mà anh không đáp trả thì có còn là đàn ông nữa hay không?
Mạc Phong lập tức tung nắm đấm.
Rầm!
Hai nắm đấm va chạm. Điều khiến anh bất ngờ là cô gái có thể tung ra sức mạnh tương đương với anh.
Không bình thường! Quá không bình thường.
Mấu chốt là họ đánh nhau ác liệt như vậy mà các phòng bên cạnh vẫn đóng cửa im lìm. Chỉ cần không phải là cái lồng thì đương nhiên phải nghe thấy chứ!
Lẽ nào là Tư Đồ Yên cho người đuổi theo? Mạc Phong thầm chửi rủa khi nghĩ vậy. Mẹ kiếp, còn là thiếu gia số một Yến Kinh đấy, sao mà hẹp hòi thế không biết!
Lần trước, khi Mạc Phong đang ngủ trong khách sạn, cũng là anh ta lén lút cho người vào. Vì vậy lần tương tự này, Mạc Phong cũng vô thức nghĩ đến anh ta.
Hai nắm đấm đụng độ, trong vòng một giây giao đấu vô số lượt. Với tốc độ nhanh như vậy mà cô gái mặc áo đỏ trước mặt đều có thể nắm bắt được đường đi cú đấm của anh và mỗi lần anh ra tay thì đều có thể ngăn chặn được.
Đúng lúc này.
Có tiếng sáo từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Tiếng sao du dương nhưng khiến người ta cảm thấy tê dại da đầu.
Sau khi nghe thấy tiếng sáo, cô gái kia không ngừng lùi lại phía sau. Chân cô ta di chuyển nhanh tới mức như được lắp bánh xe. Nếu không phải vừa rồi tiếp xúc trực tiếp với cô ta thì Mạc Phong còn tưởng rằng cô ta đang bay.
Anh cũng có thể cảm nhận được cô gái này chỉ là màn khởi động, màn đấu thực thụ còn đang ở phía bên ngoài kia.
Vì vậy anh mở cửa sổ nhảy xuống. May mà tòa nhà chỉ có ba tầng. Chính vì để phòng ngừa gặp phải những tình huống đột ngột như thế này nên thường khi ra ngoài anh không thích ở những khách sạn cao cấp.
Bởi vì khách sạn cao cấp thường xây mười mấy tầng. Không gian nhỏ không thể thi triển được gì, hơn nữa nhỡ đánh nhau mà nhảy qua cửa sổ thì có khác gì tự sát.
Mạc Phong đi tới bên đường thì nhìn thấy một bóng người đứng trên nóc một chiếc xe ở phía đối diện.
Đèn đường khá tối, anh không nhận ra là ai nhưng khí tức thì rất quen thuộc. Chắc chắn là anh đã từng gặp ở đâu đó.
“Tao nói rồi! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”
Nghe thấy giọng nói này, anh lập tức chau mày: “Vưu Giai Hàng?”
Đúng vậy! Chính là người đàn ông ở trước cửa biệt thự Nam Sơn muốn bắt Bạch Doanh về Nam Khương. Lúc trước anh đã bẻ gãy một cây sáo ngọc của hắn, lúc bỏ đi hắn còn hậm hực lắm.
Lẽ nào hắn vượt nghìn dặm xa xôi tới đây chỉ để báo thù cho cây sáo sao? Nếu là như vậy thì có lẽ giải thưởng vô vị nhất vịnh Bắc Bộ của năm nay sẽ được trao cho hắn mất.
“Quả nhiên người đẹp trai thường để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Tao còn chưa nói tên mà mày đã biết rồi!”,Vưu Giai Hàng nói với vẻ tự luyến.
Nghe hắn nói vậy, Mạc Phong thật chỉ muốn cởi giày đập cho hắn một trận.
“Mau cút đi! Cậu tới thành phố Long Môn làm gì? Nếu vì cây sáo lần trước bị gãy thì về tôi đền lại cho cậu là được, mẹ kiếp, có đến mức phải chơi trò này giữa đêm hôm khuya khoắt không? Muốn dọa ai? Còn nữa cô gái mặc áo đỏ đó là người hay là cương thi vậy?”
Vưu Giai Hàng đứng trên nóc xe chỉ nở nụ cười xấu xa và nhìn anh chăm chăm: “Tao không hề thấy trên người mày toàn là bảo bối đấy! Máu là máu thuần dương, mắt cũng thuần dương, nếu lấy đầu của mày làm pháp khí thì chắc chắn sẽ là một món bảo bối đỉnh của đỉnh!”
“Ý gì? Cậu định lấy đầu của tôi làm pháp khí sao?”, Mạc Phong phụt cười.
Cũng không hiểu cha nội này đang nghĩ gì, đuổi theo anh qua mấy tỉnh vì muốn lấy đầu của anh sao, ông nội nó!
*Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, điếc, độc thân, tàn tật.
Tam khuyết là ba điều thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.
Anh không ngờ khi mình đang đứng với Vưu Giai Hàng ở đây thì Trương Phong đã xử lý xong cô gái kia.
Trong nháy mắt, hắn xuất hiện trước mặt anh. Vưu Giai Hàng tức điên khi biết người của mình đã bị gã này xử lý. Hắn gầm lên: "Tao phải giết chết mày!"
Miêu, Tăng, Đạo, ba môn phái lớn này đúng là như nước với lửa.
Giống như mèo và chuột cứ nhìn thấy nhau là vờn đuổi. Hòa thượng và đạo sĩ đôi khi ngưu tầm ngưu mã tầm mã nhưng có có đôi khi vừa gặp đã đánh nhau đến chết mới chịu.