Mạc Phong vội vàng xua tay: “Anh đừng gọi vậy, tôi chỉ hướng dẫn anh có một chút chứ có gì đâu. Đừng gọi lung tung”.
“Thầy chính là thầy của học trò, nếu không có thầy thì tốc độ đánh đàn của trò sẽ không thể trở nên nhanh như vậy. Trò cũng không thể có được thành tích như ngày hôm nay. Thầy nhất định phải nhận một lạy của học trò!”, Lang Lang mặc kệ đám đông, cứ thế quỳ xuống hành lễ với Mạc Phong.
Anh cảm thấy hơi mất kiên nhẫn: “Anh mau đứng dậy, anh muốn ngày mai được phát sóng trực tiếp trên tivi phải không? Anh không cần thể diện nhưng tôi vẫn cần mà. Nếu ngày mai mà tôi nổi tiếng thì tôi sẽ tới hỏi anh đấy!”
“Không đâu, trò nhất định sẽ không để ai quấy rầy sư phụ!”, Lang Lang vội vàng đứng dậy xua tay. Sau đó anh ấy ngoắc tay với người đàn ông trung niên nhận mình làm thầy khi nãy: “Giờ tận dụng mối quan hệ của ông, xóa toàn bộ những tin tức không liên quan trên mạng đi. Nếu ông xử ý sạch sẽ thì tôi sẽ hướng dẫn ông!”
“…”
Từ Mậu Thịnh, Mộ Dung Vân Long, Châu Nhược Niên thấy vậy thì đần thối. Mặc dù bọn họ không hiểu về đàn piano cũng không biết Lang Lang nổi tiếng cỡ nào nhưng chỉ cần nhìn vào sự điên cuồng của các cô gái là đủ biết anh ấy cũng là nhân vật tầm cỡ.
Một nhân vật như vậy mà gọi Mạc Phong là sư phụ! Hơn nữa Mạc Phong còn chẳng buồn quan tâm. Một là anh vốn ngông như vậy, hai là anh chẳng coi hành động của Lang Lang ra gì.
“Sư phụ, sư phụ tìm…tìm…học trò…ngại quá, học trò hơi kích động”, Lang Lang kích động mức bấn loạn. Có lẽ giờ thì anh ấy đã hiểu tâm trạng của các fan cuồng là như thế nào.
Mạc Phong liếc nhìn Mục Thu Nghi: “Cô ấy muốn anh ký tên!”
“Được ạ, trò sẽ ký cho sư nương ngay lập tức!”
Lang Lang lấy từ trong túi ra một cuốn sách có tên “Đừng sống đời tầm thường”, lật trang đầu tiên và ký tên. Chỉ có điều anh ấy ký bằng tiếng Pháp, nét chữ trông vô cùng xinh đẹp.
“Sư nương, học trò xin tặng sư nương cuốn sách này!”, sau khi ký xong anh ấy đưa hai tay ra cúi đầu tặng cho Mục Thu Nghi.
Cô định đưa tay ra thì lại do dự và vô thức nhìn Mạc Phong.
“Em nhận đi, gã này từng có một cuốn sách được bán đấu giá ở La Mã, nghe nói là bốn chục triệu tệ đấy! Cuốn sách do đích thân bậc thầy piano thế giới ký tên, độc nhất vô nhị. Nếu mà em bán lại chắc chắn sẽ được hơn giá đó!”, Mạc Phong nhún vai khẽ cười.
Lang Lang nghe nói vậy thì cảm thấy kích động: “Hóa ra sư phụ vẫn quan tâm tới học trò! Ôi trời ơi! Trò…có thể xin một yêu cầu nho nhỏ không ạ?”
“Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì anh nói đi!”
“Thầy có thể ký cho trò không!...Ký…ký luôn trên áo ạ!”
“…”
Lang Lang chỉ vào chiếc áo sơ mi màu trắng mặc bên trong của mình rồi khúm núm đưa bút ra.
Mạc Phong nhận lấy, và viết vài đường ngoằn nghèo chữ ‘Satan’.
Cái tên này khiến không ít người châu Âu cảm thấy khiếp sợ.
“Cả đời này, trò sẽ không giặt chiếc áo này nữa”, Lang Lang vô cùng kích động giống như vừa nhận được chữ ký từ chính thần tượng của mình vậy.
Nói chính xác thì Mạc Phong chính là người mà anh ấy sùng bái, thậm chí là người cả đời này anh ấy không thể vượt qua.
Những người bên cạnh đều nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt kỳ dị.
“Đây là ai vậy! Đến cả bậc thầy piano Lang Lang cũng tỏ ra cung kính như vậy, cậu ta tới từ đâu?"