Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không sao?”, Mạc Phong cười lúng túng: “Tối qua ngủ muộn quá, không nghỉ đủ mà thôi!” 

 Lúc này người đàn ông nằm trên giường bệnh bỗng đưa tay ra: “Nước! Tôi khát nước!” 

 Tống Giai Âm vội vàng bước tới: “Bố! Bố tỉnh lại rồi!” 

 “Mau lấy nước cho bố! Bố muốn uống nước!” 

 Mất máu quá nhiều thì sẽ cần có nước để bổ sung. Không những uống mà cần uống rất nhiều nước, như vậy thì những cục máu tụ trong huyết quản mới có thể được rửa trôi ra ngoài.  

 Chỉ cần hai ngày để đổi cũ thay mới là về cơ bản sẽ không còn vấn đề gì nữa.  

 “Được rồi! Không có vấn đề gì thì mấy ngày này em ninh cháo cho ông ấy, cố gắng ninh những thứ có dinh dưỡng một chút!”, Mạc Phong dựa vào ghế khẽ thở dài.  

 Lâu lắm rồi anh không vận dụng nội lực để chữa bệnh. Thực ra Hoa Dương châm pháp là châm pháp lợi hại nhất trong Cửu Tử thần châm, có thể dùng độc lập cũng có thể dùng kết hợp.  

 Hay nói cách khác thì Mạc Phong lĩnh hội được hai loại trong Cửu Tử thần châm. Hoa Dương châm pháp có phần nhẹ nhàng đối với người bệnh nhưng đối với người tiến hành châm cứu thì sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực.  

 Nếu không phải là người có nội lực thâm hậu sử dụng thì rất có khả năng sẽ bị mất hết dương khí mà chết. Cửu Tử thần châm thì khác, nếu cơ thể người bệnh khỏe hơn thì dùng cách châm cứu này sẽ thấy hiệu quả ngay lập tức.  

 Mạc Phong vươn vai ngáp ngắn ngáp dài: “Được rồi. Mọi người nói chuyện, tôi đi kiếm chỗ chợp mắt một lúc!” 

 “Tới chỗ tôi nghỉ ngơi đi. Chúng ta có thể trò chuyện thêm!”, Dương Chính Nghĩa đưa tay ra mời.  

 Hai người nghìn nhau, Mạc Phong bật cười ha ha: “Vậy thì tôi không khách khí nữa!” 

 “Chỉ sợ cậu khách khí thôi, xin mời!”, Dương Chính Nghĩa khẽ cười.  

 Một thần y đức cao vọng trọng lại tỏ ra cung kính với một thanh niên đáng tuổi cháu của mình như vậy sao.  

 Nếu như là trước đó thì có thể mọi người sẽ cảm thấy không hiểu. Nhưng giờ thì đám đông đã hiểu ra cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng.  

 Tới phòng làm việc, xung quanh tỏa ra mùi dược liệu.  

 “Mệt chết đi được. Đó là lý do tôi không muốn làm bác sĩ đấy. Nếu chữa bệnh với ai cũng tốn nhiều nội lực như vậy thì tôi sẽ bị tổn thọ ít nhất mười năm mất!”, Mạc Phong nằm xuống ghế thở phào.  

 Dương Chính Nghĩa ngồi bên cạnh pha trà. Nghe anh nói vậy ông ta chỉ cười nhàn nhạt: “Chữa bệnh cứu người không phải là trách nhiệm của người làm nghề y chúng ta sao? Có một vấn đề mà tôi nghĩ mãi, không biết có nên hỏi hay không!" 

 “Đừng hỏi, ông tuyệt đối đừng hỏi!” 

 “Không được! Tôi phải hỏi! Nhất định phải hỏi!” 

 “…” 

 Mạc Phong nhếch miệng cười: “Không phải như vậy là kẻ vô lại sao? Ông hỏi đi!” 

 “Sư phụ của cậu là ai?” 

 Anh lắc đầu bất lực: “Tôi biết là ông sẽ hỏi vậy mà. Tên tuổi của sư phụ tôi không thể tùy tiện nói ra được. Người ta đã ở ẩn không màng thế sự rồi, nên cũng không cần phải biết!” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK